Wu Chang x Eli

573 47 7
                                    

Là do duyên trời định... 

Tôi vẫn luôn là một người đàn ông lúc nào cũng buồn chán với những tiếng thở dài hay chiếc ô cũ kĩ. Lần đó trời đổ mưa lớn khiến trận đấu trở nên khó khăn hơn rất nhiều, tôi tự hỏi những kẻ sống sót sẽ phải giải mã như thế nào. Tôi mở tung chiếc ô ra và đi bình thản theo con mồi phía trước. Trên trời đâu đó, con cú vẫn cứ bay, chắc lại đang đợi chủ nhân của nó ra lệnh rồi đây. Đôi cánh nó ướt sũng nhưng vẫn cố dang rộng, thật nực cười với sự cố gắng đó.

Cuối cùng thì tôi là người thắng, thắng thật dễ dàng. Vừa lúc định trở về trang viên thì có tiếng rên rỉ gần đó, là con cú ban nãy. Tôi che ô và cố đưa mắt nhìn xuống sinh vật đáng thương với đôi cánh bị thương kia.

-Ngươi nói xem...ta nên làm gì với ngươi ?

Tôi cầm nó lên, không hiểu sao nó trở nên khó chịu, cố xỉa vào tay tôi rồi kêu lên éc éc, chẳng lẽ chủ của ngươi vẫn còn ở đây sao ?

Tôi cười, chợt nhận ra hình như cậu Eli chính là chủ nhân của nó, tôi cố nán lại đi kiểm tra một vòng trong khu vực chiến đấu. Chàng trai với chiếc áo choàng sẫm màu vì dính nước, chắc giờ em đang lạnh và đau lắm đúng không ? Máu của em đã loang đỏ hết cả vũng nước kế bên. Tôi bế em lên tay cùng với người bạn nhỏ của em, đến tay tôi còn lạnh thì không biết em giờ thế nào, tôi nghĩ nên đưa em về chỗ tôi đã.

-Eli..Clark - tôi cứ lặp đi lặp lại tên em.

Tôi đã cởi chiếc áo choàng của em ra và phơi nó bên cạnh cái lò sưởi mà tôi vẫn hay dùng, hơn thế nữa, Robbie đã cho tôi mượn một cái áo thun của cậu ấy. Hi vọng em sẽ ấm hơn trong chiếc chăn của tôi. Lúc Eli ngủ, tôi ngồi cạnh, xem vết thương cho cú con. Miệng em cứ mấp máy như muốn nói cái gì đó, môi em khô rang vì khát, tôi trông cho em tỉnh dậy. À...đoạn thay áo cho em, em ốm hơn tôi tưởng đấy, xương quai xanh của em lộ ra và hai bên xương sườn nữa, em đều giấu chúng dưới cái áo choàng thường ngày của mình.

Tôi nhìn em cuộn mình trong chiếc chăn, tôi nghĩ lúc em đi sẽ vương lại rất nhiều mùi hương trên người. Tôi tự hỏi đôi mắt của một nhà tiên tri sẽ như thế nào nhỉ, phải, tôi chưa thấy nó lần nào. Thấy em cử động, tôi vờ quay đi, trở về trạng thái lạnh nhạt như bình thường.

-Ng..ngài Wu Chang ?

Nghe em kêu, tôi mới quay lại nhìn, vẻ mặt như muốn hỏi em cần gì, tôi muốn nói rằng em muốn gì cứ bảo với tôi. Em chớp mắt rồi nhanh chóng ngồi dậy, tung hết mền gối ra.

-Xin..xin lỗi, tôi vô lễ quá, đáng lẽ ngài nên bỏ mặc tôi - em cứ liên tục cuối đầu.

-Cậu cứ ở đây đã.

Tôi bảo em như thế rồi lấy chăn quấn lại cho em, em khách sáo lắm, cứ ngồi yên mặc cho tôi làm gì, tôi không hỏi thì em vẫn cứ như thế. Đẹp thật đấy khi mắt của em màu xanh ngọc, cứ mỗi khi ánh nhìn của tôi bị em bắt lấy, tôi liền cảm giác em như con mèo nhỏ nhìn tôi với một mong muốn nhỏ nhoi nào đó. 

-À..ngài có thấy con cú...?

-Ta để nó bên kia, nó ổn hơn cậu nhiều, trước khi nghỉ ngơi nó còn mổ ta mà.

All luv • All couple • IdentityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ