Michiko x Mary

360 30 2
                                    

Cảnh báo: Ooc, hiện đại hóa.

.

.

Michiko mỉm cười hạnh phúc nhìn người con gái xinh đẹp tuyệt trần đang nằm gọn trong vòng tay mình, mái tóc trắng muốt mềm mượt thi thoảng lại dụi dụi vào ngực nàng, khiến nàng chỉ muốn bật cười vì nhột, nhưng nếu làm vậy, chỉ sợ ai kia sẽ lại thức giấc mất thôi.

Hôm nay, một ngày nghỉ hiếm có của nàng sau mấy năm làm việc chăm chỉ, vậy nên nàng chỉ muốn cắm rễ ở nhà hay chính xác hơn là trên chiếc ghế sofa này, để được ở cùng cô cả ngày. Tính ra Mary cũng không rảnh rang gì, chỉ là hôm nay sợ rằng Michiko ở nhà một mình sẽ buồn nên cô cũng nộp đơn xin nghỉ luôn. Vợ chồng mà, có nghỉ cũng phải nghỉ chung cho vui chứ:) hay ít nhất thì chỉ có cặp này là như vậy thôi, chắc vậy:)

Hiện tại trời đã ngả sang chiều, Michiko thoải mái tựa cằm lên đỉnh đầu người thương mà ngủ quên lúc nào không hay, khi giật mình tỉnh lại vì cảm thấy hụt hẫng thì nàng hoảng hồn, mắt mở to muốn lòi ra ngoài luôn a. Mary của nàng đâu mất rồi, mái tóc trắng tinh khiết mượt mà của cô đâu rồi?? Tại sao nàng chỉ thấy....

Không, thứ trước mắt nàng, nàng không tin đó là sự thật....

Mary vẫn ở đây, đối mặt với nàng bằng thứ cảm xúc khó hiểu mà ngày xưa cô hay dùng khi gặp nàng, đó chính là điều kì lạ. Thêm nữa...

Đôi mắt màu nâu socola ngọt ngào tươi sáng của cô, nay bị thế bởi hai hốc mắt đen kịt, trống rỗng, đôi môi đỏ mọng nhưng nó khiến Michiko khó chịu khi nghĩ tới việc màu đỏ tươi ấy không phải là thứ son đắt tiền mà cô hay dùng. Nàng nhìn cô, nhìn một lượt, và khi đôi mắt đen thẳm của nàng lần đến chiếc cổ trắng nõn ngày nào, nàng sợ hãi muốn hét lên.

Mary vẫn ở đây, nhưng cơ thể cô không hoàn chỉnh, thân thể của cô một bên, đầu cô lại ở một bên, nhưng có điều gì đó khiến Michiko chắc chắn rằng, cô vẫn còn sống.

- Mi....c...hi....ko....

Nàng kinh sợ né xa chiếc ghế sofa ra, nhưng lại bị cơ thể không đầu của Mary giữ chặt lại. Nàng không thể hét lên, cũng không thể vùng vẫy, chỉ có thể dùng đôi mắt ngập nước đầy sợ hãi hướng về phía cô. Mary khó khăn lên tiếng, âm giọng bị đứt quãng, cũng đúng thôi, cổ họng bị cắt đứt, làm sao nói chuyện trôi chảy được.

- Mar--Mary! Mary em sao vậy?

- G-giúp........

Cô vẫn tiếp tục nói với âm giọng như vậy, một lúc sau, cô im lặng, Michiko cũng không dám lên tiếng. Cô nhìn thẳng vào mắt nàng, hai hốc mắt trống rỗng "thèm khát" chĩa về phía nàng, như thể nó muốn con ngươi của nàng lấp đầy nó vậy.

Mary chợt hét lên.

Từng âm thanh ghê rợn xộc thẳng vào tai nàng, thứ âm thanh hỗn tạp, với mức âm lớn mà tai người không thể chịu nổi, nàng cảm thấy tai mình như muốn nổ tung ra, nàng đưa tay lên hòng chặn nó lại, rồi lại hoảng sợ đến muốn ngất xỉu khi nhận ra máu đang rỉ ra từ tai mình.

Thứ âm thanh đó tiếp tục tra tấn nàng, trước khi nàng kịp nhận ra, cơ thể với chiếc váy ngắn trắng của cô dần bị nhuộm đỏ bởi máu của nàng, cái đầu của cô dần biến dạng, không còn là Mary của ngày thường nữa.

All luv • All couple • IdentityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ