Nói hay không nói

130 6 7
                                    

Hạ Du cùng gia nhân tiễn Hồng Miêu đến tận cửa. Trong suốt quãng đường từ Ngân Ngai Tuyết Nguyên về Ngọc Thiềm Cung, Hồng Miêu ngẫm nghĩ lại cuộc nói chuyện cuối cùng. Ông lẳng lặng vén rèm cửa xe lên, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Tiết trời khá ảm đạm. Cũng như Đan lão gia những ngày cuối đời vậy. Hồng Miêu cau mày, khẽ lắc đầu. Đan Thiết là người cha thương con, nhưng sự thương con quá đà lại khiến ông rơi vào tình cảnh này. Kết cục ấy thực sự không đáng. Chỉ mong Đan lão gia có thể hiểu được điều ông nói, cố sống thật tốt.

Chỉ còn một mình trong phòng, Đan Thiết đảo mắt nhìn quanh gian phòng. Ông cố lấy ra con búp bê bằng vải mà mình giấu trong chăn rất lâu. Nó tuy cũ, nhưng vẫn rất đáng yêu. Ông nhìn nó thật kĩ. Cuối cùng ông ôm con búp bê vào lòng, thì thào:

-Thuyền nhi.....Cha đã tha thứ cho con rồi đấy......Con chờ cha nhé.....Cha con ta....sắp được đoàn tụ rồi....Chờ cha nhé.....

Đan Thiết khẽ nhắm mắt. Dường như có một nữ tử áo tím đến gần. Vẻ mặt cô hiện lên sự xúc động, hạnh phúc. Cô xúc động không nói nên lời, và ôm ông thật chặt. Đan Thiết nở nụ cười, ôm người con gái kia vào lòng.


Tin Đan lão gia tạ thế đã đến tai các tiền bối Thất Hiệp còn lại. Ngũ Hiệp đến Ngọc Thiềm Cung gặp vợ chồng Hồng Miêu. Ai cũng buồn rười rượi.

-Hồi trước, vốn nghĩ những gì ông ấy làm là sai lầm. Nhưng nghĩ lại thì....ông ấy cũng thật đáng thương. Tất cả là vì tình thương con. Nếu ông thương yêu con đúng cách hơn...thì sẽ không có chuyện này - Sa Lệ trầm giọng.

-Cha mẹ nào cũng thương yêu con cái. Chỉ là...nên có chừng mực. Ai cũng nghe nói những năm cuối đời ông ấy có phúc khí mà có phải đâu. Đúng là ông ấy được gia đình Hạ Du đối tốt, và ông đối tốt lại với họ, coi họ như gia đình của mình. Nhưng trong thâm tâm ông ấy.....chỉ có cô ấy thôi. Dù cho có là tội đồ thiên cổ thì vẫn là con gái của ông ấy, đâu dễ gì chối bỏ....Ân oán giữa chúng ta và cha con ông ấy dù sao cũng chấm dứt rồi. Dẫu biết là sẽ thanh thản, nhưng huynh vẫn buồn cho Đan lão gia. Đệ đã tha thứ cho ông ấy, thì ông ấy phải cố sống tốt nữa chứ.... - Đạt Đạt thở dài nặng nề.

Hồng Miêu khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói:

-Có gì mà phải tiếc thương chứ. Cuối cùng thì hai cha con họ được đoàn tụ dưới cửu tuyền rồi. Đệ đã tha thứ cho họ, họ có thể thanh thản. Họ đã ăn năn hối lỗi rồi, không để tâm đến chuyện cũ nữa. Kiếp sau mong họ vẫn là cha con, có kết cục tốt đẹp hơn.

Bảy người của Thất Hiệp tiền bối ngồi bàn đá ngoài vườn hoa nói về Đan lão gia. Ai cũng đầy tâm trạng. Tiết trời se lạnh nên ai cũng khoác áo choàng gió. Bầu không khí im lặng bao trùm. Mãi lúc sau, Đậu Đậu phá tan bầu không khí ấy.

-Về chuyện có nên kể cho bọn trẻ nghe hay không.....Đệ nghĩ không kể sẽ hay hơn. Hồng Miêu nói rằng mình sẽ không kể cho hai đứa Hồng Bảo Như Ý nghe về nó, xem như sáng suốt. Đệ nghĩ chúng ta cũng đừng nên kể. Không phải vì ngại chúng nó không hiểu chuyện, có ý kiến trái chiều, thì cũng ngại vì chúng nó quá hiểu chuyện, rồi lại nghĩ tiêu cực. Nếu là không hiểu chuyện, chắc chắn chúng nó sẽ phản bác lại, tranh cãi với mình, trong khi chuyện tình cảm quá nan giải, mà bọn trẻ chưa trải qua nhiều như mình, thì khó mà hiểu nổi. Còn nếu là quá hiểu chuyện.....So với không hiểu chuyện thì quá hiểu chuyện lại phức tạp hơn. Hồng Bảo tính giống Hải Lan, Hồng Miêu cũng nói rồi. Bảo Bảo lập gia đình rồi nên cũng coi như từng trải. Kể cho hai đứa nó nghe.....chỉ sợ chúng nó mất niềm tin vào cuộc sống thôi. Chúng nó sẽ nghĩ tình yêu chân thành khó tồn tại mãi mãi, sẽ phải chịu quá nhiều đau khổ. Không có gì là mãi mãi.

Thất Kiếm Anh Hùng Fanfic - Hồi cốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ