Em sẽ mãi không quên
Trái tim em rung động khi dõi theo anh
Ngay cả lúc em ghen tuông vô cớ
Vì mỗi một hồi ức anh đã trao cho em
Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau
Ngày mà chúng ta hạnh phúc nhất
Khi ấy em sẽ đến bên anh tựa như tuyết đầu mùa..
*
Bầu trời khuya đêm đông tháng 12 lạnh run người, trên con ngỏ vắng vẻ, dưới ánh đèn mờ vang lên thanh âm lanh lảnh dễ nghe của trẻ con. Một đứa bé ngân nga bài hát thiếu nhi nào đó, người phụ nữ ở bên cạnh nắm tay bé đi về phía trước, nửa gương mặt chìm trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm
"Khuya thế này chúng ta còn đi đâu thế hả mẹ?", đứa bé vung vẩy nắm tay, gương mặt tròn xoe ngước lên lộ ra hai con ngươi đen láy như phát sáng
Người phụ nữ không nhìn bé, khẽ mím môi cười gượng, "Mẹ dẫn con đi một chỗ người quen thôi"
Đứa bé cũng không quan tâm là chỗ nào, chỉ mãi vui vẻ lẩm bẩm
Hai người rời khỏi con ngỏ nhỏ ra đường lớn, ở cuối đường có một ngôi nhà đã đóng nhưng ngọn đèn treo trước cửa vẫn được bật lên. Người phụ nữ lặng lẽ dắt tay đứa bé đi đến bậc thềm, chiếc găng tay mỏng tan khẽ nắm chặt lại buông ra
Người phụ nữ khuỵu một chân xuống nhìn đứa bé, dưới ánh đèn hằn lên rõ gương mặt tiều tụy của cô, ánh mắt nhìn đứa trẻ như chứa đựng vô số dằn vặt cùng đau khổ, hàng chân mày vô thức va vào nhau. Nhưng khi ấy đứa bé còn quá nhỏ, vốn không hiểu được vì sao mẹ mình lại có vẻ mặt đó
Người phụ nữ lấy chiếc khăn choàng cổ xuống choàng cho cậu nhóc, quần áo trên người đứa nhỏ đều là vừa mới cắt tem nhưng chiếc khăn choàng lại cũ mèm tróc chỉ, ngay cả áo khoác của cô cũng mảnh vá mảnh may. Người phụ nữ xoa xoa chiếc má phụng phịu của cậu, đôi mắt lại ánh đầy nước, khó khăn mỉm cười, giọng nói cũng khàn đi, "Euigeon ngoan, con ở đây đợi mẹ được không?"
Đứa bé được gọi là Euigeon thấy mắt cô đỏ quạch liền bối rối, mấy ngón tay được bọc trong găng tay không ngừng dụi dụi lên mắt mẹ mình, hốt hoảng, "Sao mẹ lại khóc?"
Người phụ nữ kéo lấy hai bàn tay cậu nắm lại, khẽ lắc đầu, hơi thở run rẩy, "Là do trời lạnh quá mắt mẹ bị cay nên chảy nước mắt mà thôi"
Euigeon tiến gần hơn, nhoẻn miệng cười, đôi môi chúm chím lộ ra một chiếc răng cửa bị mất, "Mẹ không sao là tốt rồi"
Người phụ nữ ôm lấy thân thể bé nhỏ, khẽ khàng hôn lên trán cậu, giống như an ủi lại giống như một lời tạm biệt, cô nhìn thấy mình phản chiếu trong đôi mắt to tròn của cậu, sạch sẽ không chút bụi trần, "Vậy con có thể đợi mẹ ở đây không? Mẹ đi một chút rồi quay lại"
