Chap 9

767 81 9
                                    

Cạch... cạch ...

Cửa phòng ngủ Seungwan bật mở và Joohyun lê bước vào giường ngồi xuống và thở phào. Đây là lần thứ hai cô qua đêm ở nhà cậu và lần này cô hoàn toàn tỉnh táo chứ không sau xỉn như lân trước.

Nghĩ lại Joohyun vẫn rất cảm kích vì Seungwan không những không cằn nhằn cô mà còn ân cần đưa cô vào phòng rồi sáng hôm sau còn nấu đồ ăn cho cô nữa.

Joohyun khúc khích cười khi nhớ lại lúc cô chạm mặt Seungwan trên giường, lúc đấy nhờ nụ cười của cậu mà Joohyun đã thả lỏng ra nhiều.

_ Chị nghĩ gì mà cười vui thế? - Seungwan đi vào với cốc sữa trên tay - Đi bộ trong thời tiết này chắc chị cũng lạnh lắm. Em đã đun nóng sữa cho chị đây rồi.

Cô đón lấy cốc sữa từ tay Seungwan và chậm rãi thưởng thức. Sao mà đến cốc sữa cậu pha cô cũng thấy ngon đến vậy?

_ Cảm ơn em nhé - Cô cảm kích nói, trên môi còn dính bọt sữa.

Seungwan giơ tay lau đi chỗ bọt trong vô thức và thản nhiên cho vào mồm nếm.

_ Uhm.. có vị dâu - Cậu nói với ngón tay vẫn ngậm trong miệng - Chị dùng son gì mà có vị dâu thế?

Hành động của Seungwan và câu nói của cậu khiến Joohyun đỏ mặt lên. Cô e thẹn quay mặt đi chỗ khác tránh ánh nhìn của cậu.

_ Ế - Seungwan lộ vẻ ngạc nhiên - Sao tự nhiên chị đỏ mặt lên thế này?

Seungwan đưa 2 tay quay mặt chị về phía mình lo lắng hỏi.

_ Cũng có sốt đâu nhỉ? - Cậu hỏi khi đưa tay phải sờ lên trán chị - hay là chị lạnh?

_ Chị không sao đâu - Joohyun mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.

_ Joohyun dễ thương thật đấy - Seungwan cười và 2 tay thì xoa xoa 2 má chị - má mềm ghê, như thỏ vậy. Thỏ già ý.

Thấy người kém tuổi chọc mình rồi còn nghịch má mình, Joohyun vùng vằng đẩy Seungwan ra và chùm chăn kín đầu.

_ Con thỏ già này mệt rồi cần đi ngủ - Cô hậm hực nói - Kẻ đáng ghét đi ra đi.

Rồi Joohyun lấy chân đẩy đẩy mông Seungwan ra.

Mềm dữ vậy.

Cô còn cố ý lấy ngón chân chọt chọt vào mông cậu. Bị đẩy, Seungwan liền bước xuống giường đi vòng ra chỗ chị.

_ Em xin lỗi, Joohyun không già đâu - Cậu vừa nói vừa vỗ vào chăn - Thôi mà, đừng giận nữa.

Cái đống trong chăn vẫn im phăng phắc không trả lời mà chỉ nằm im lìm không cử động. Seungwan bất lực chỉ biết xị mặt xuống, giá như Joohyun thấy được vẻ mặt này của cậu thì chị chắc chắn sẽ không giận nữa.

_ Được rồi, Joohyun ngủ ngon - Cậu buồn rầu nói - Em đi đây.

Cạch. Nghe tiếng cửa đóng lại thì cái đống trong chăn liền ngồi phắt dậy rồi lại hậm hực nằm xuống ngay.

[Wenrene] From now on Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ