Chương 11

868 103 17
                                    

Waring:Lại một chap vừa dài vừa dở.


Cơn đau nhức trên khắp cơ thể nhất là phần đầu và phần hông của cô,đột ngột và mạnh mẽ truyền đến làm cô cau mày rồi từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.Mùi thuốc sát trùng lại xộc vào mũi cô nhưng có vẻ dịu hơn lần trước vì thấp thoáng trong đó có hương thơm của Lily,được cắm trong chiếc bình hoa ở trên chiếc bàn cạnh giường bệnh của cô.Hoa có phần hơi héo úa có lẽ cô đã ngủ rất lâu.

Cơn đau lại một lần nữa bất thình lình truyền tới,đau nhức nơi thái dương làm Rin đưa tay chạm lên vùng trán mình,xoa nhẹ cảm nhận được miếng vải thô quấn quanh đầu mình.Cô nhắm mắt lại dưỡng thần...nhắm mắt lại chỉ còn màu đen.Nhưng không!Cô chỉ nhìn thấy gương mặt ông ta và tên hề kì quái,kí ức của cái đêm bi kịch ấy lại tràn về như nước lũ,mạnh bạo cuốn lấy tâm trí Rin.Cô thét lên một tiếng,như một lời cầu cứu thay cho hôm đó.

Cánh cửa bỗng bật mở như bị phá tung,tên con trai tóc bạc đi vào.Gương mặt cau có đầy vẻ khó chịu khi nhìn thấy cô.

"Tỉnh rồi hả?Con ngốc".

Gương mặt cô đầy vẻ hoảng hốt không dám đối diện với cậu,nhanh chóng trùm chăn lại kín mít.

"Này...".Gokudera khựng lại khi nhìn thân ảnh sau lớp chăn kia đang run lên lẩy bẩy,đầy vẻ sợ hãi.

Rin không phải sợ cậu chắc có lẽ cô vẫn ám ảnh sự việc kinh hoàng đêm hôm nọ mà sinh ra sợ những người đàn ông lạ.Cậu đến bên giường cô,ngồi phịch xuống bên mép giường,dùng tay giật phăng cái chăn mỏng manh.Cô ngỡ ngàng mắt mở to miệng há hốc,chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã nhanh chóng nắm lấy tay cô.

"Nghe cho rõ đây,con ngốc.Tôi không giống như tên đó".Ánh mắt cậu đầy kiên định nhìn thẳng vào mắt cô...và cô biết cậu ta không nói dối trong lòng yên tâm phần nào.

Rin khẽ khịt mũi như đánh hơi được mùi hương quen thuộc,cô nhích người đến gần cậu,hai tay vươn ra nắm lấy hai vạt áo kéo mạnh về phía mình,rồi áp mặt vào để hít hà mùi hương trên đấy.Gokudera đầy bất ngờ trước hàng động của cô.

"Này này...cô làm..."

"Mùi hoa huệ tây,cái mùi cuối cùng mà tôi ngửi thấy vào đêm hôm đó,cậu...là người cứu tôi đúng không?".Rin nói ngắt lời cậu dẫu mặt vẫn áp mặt vào người cậu.

"Tôi không cứu cô...là vì yêu cầu của Đệ Thập thôi".Ánh mặt cậu trầm xuống.

"Đệ Thập?".Cô khẽ liếc mắt lên về phía cậu đầy tò mò.

"Tsuna đấy,con ngốc".Cậu có chút lớn giọng song lại trùng xuống:"Cô không còn sợ sao?".

"Còn chứ,còn nhiều lắm.Nhưng cậu đã ở đây ngay bên cạnh người mà cậu cứu là tôi.Nên rất yên tâm".Cô rời khỏi người cậu:"Tôi muốn đi dạo,ở trong này quả thực ngột ngạt".

"Tch.Thì liên quan gì đến tôi chứ".Cậu ta tức giận giở giọng quát tháo.

"Vậy thôi,tôi tự đi vậy".Cô nhàn nhạt trả lời,tự thân vận động bước xuống giường,chập chững đi được vài bước cơn đau ở hông truyền đến tận xuống chân khiến cô không đứng vững mà ngã nhào xuống.

[KHR + Conan] Sky Of BlueNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ