"Để thằng bé về đi, về bên mẹ nó." Khi nói ra những lời này, cảm giác của Phồn Cẩm, trừ bỏ chua xót vẫn là chua xót. Thản nhiên nhìn lướt qua Vũ Dã Thuần Nhất ở trước mặt, điều cô có thể làm đó chính là tận lực tỏ ra mình không quan tâm, giống như những gì cô làm lúc trước.Hắn nói, lừa mình dối người, không phải sao?
Quả nhiên, Vũ Dã Thuần Nhất nhíu mày, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, gần đây, hắn quan tâm hơn bình thường, nghĩ muốn để con làm bạn với cô, đương nhiên, hắn hiểu rõ được, chẳng qua, thứ khiến cô an phận, khống chế được cô, cũng chỉ có đứa trẻ này.
"Nó còn nhỏ, mọi thói quen đều do người lớn dạy cả, lâu ngày, nó sẽ không còn đòi hỏi ầm ĩ nữa!" Thản nhiên trả lời một câu, hắn không đồng ý với đề nghị này, mẹ con bọn cô, tốt nhất là nên ở dưới tầm kiểm soát của hắn (Nguyên văn: ở hắn mí mắt hạ), như vậy, hắn mới có thể không cần e dè gì cả.
"Nhưng mà, chúng ta không thể cướp đoạt quyền lợi của thằng bé được!" Cô đã có chút kích động, quên mất việc mình cũng không tình nguyện với việc này, nhưng, thời điểm khi Vũ Dã Thuần Nhất cự tuyệt, cô theo bản năng muốn phản bác lại.
"Quyền lợi của thằng bé?" Hắn nhướng mày, giọng đầy mỉa mai, nhìn gương mặt cô, "Rốt cục em cũng thông suốt, vậy anh nói cho em biết, một năm tới chúng ta sẽ sống ở Thượng Hải, tốt nhất là em nên trông con cho tốt vào!"
Sau đó, lại tiếp tục yên lặng cúi đầu nghiên cứu bản vẽ trên mặt bàn, Phồn Cẩm nhìn thoáng qua, biết được hắn không có ý muốn tiếp tục nữa. Cuối cùng cô mím môi, yên lặng bước ra ngoài, vừa ra góc hành lang đã thấy dáng người nho nhỏ của Vũ Dã Nhã Trị lẳng lặng đứng ở đó.
"Nhã Trị!" Cô do dự hạ mắt, muốn nói lại thôi, cậu bé lại nở một nụ cười, "Cô ơi, mẹ mới vừa gọi điện cho cháu!"
Phồn Cẩm ngẩn người, thì thào, "Thật sao?"
"Dạ, mẹ nói, một năm tới Nhã Trị phải ngoan ngoãn ở đây với cha!" Đôi con ngươi sáng ngời của cậu bé lấp lánh, Phồn Cẩm có một khoảnh khắc bị động dung, cô không thể không thừa nhận, Lệ Kiều Dao Tử dạy cậu bé rất tốt, khéo léo, lại ngoan ngoãn.
"Vậy cháu không nhớ mẹ sao?" Cô ngồi xổm người xuống, ánh mắt vừa lúc đối diện với ánh mắt chợt vụt sáng cậu bé, cậu bé khẽ lắc đầu, "Cháu cũng nhớ mẹ, nhưng cháu đã hứa với mẹ là phải làm một đứa trẻ ngoan, hơn nữa, cháu cũng thích ở chung với cha, ... còn có cả cô nữa!!!" Nụ cười ngọt ngào, trong nháy mắt lòng Phồn Cẩm chảy qua một dòng nước ấm, kìm lòng không đậu ôm chầm cậu bé vào ngực.
Nhã Trị......
Thật ra, con không hề cô đơn, mẹ đang ở ngay bên cạnh con, thật ra......
Nếu có thể lựa chọn, cô tuyệt sẽ không buông tay, tuyệt sẽ không...... "Đang nghĩ gì vậy?" Bên tai chợt nóng lên, nháy mắt thân mình rơi vào một vòng ôm ấp. Phồn Cẩm không hề động, thật ra từ lúc Vũ Dã Thuần Nhất vào cửa cô liền cảm nhận được, trong không khí, đều tràn ngập hương vị của hắn, hương vị mà cô vẫn quen thuộc, cô có thể nào không biết được chứ.
Nhưng mà, cô không muốn động, huống chi, phản kháng có thể thoát được sao?
Điều quan trọng nhất, chính là tình huống như vậy cô đã sớm quen, thói quen đến chết lặng.
Thói quen là một thứ đáng sợ, nó làm ta đánh mất bản thân trong lúc không hề hay biết, mê hoặc thần kinh của ta, cho dù đó là tình yêu.
Nó cũng đồng dạng với sự khuất phục.
Thói quen một người, yêu thương một người??
Cô yên lặng cười, phía sau, cằm Vũ Dã Thuần Nhất để trên cổ nàng, chiếc cằm kiên nghị gác lên có chút đau, sự đau đớn cách qua tầng da thịt.
"Em thật gầy!"
"Thật sao?"
"Năm năm qua cũng không thêm được tí thịt nào cả!" Bàn tay hắn đặt trên lưng cô bóp bóp, Phồn Cẩm phát hiện, gần đây hắn vẫn hay thích đùa cô như vậy, số lần ngày càng nhiều, nếu nói là trước kia, thì là bọn họ một người nhẫn nhục chịu đựng, một người bá đạo mãnh liệt, nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến lần trước hắn dẫn cô đến ăn bánh nướng Thiên Tân, nháy mắt chợt giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác lạ thường.
"Vũ Dã Thuần Nhất...... Cảm ơn anh!" Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khẽ thở dài, khẽ đến không thể nghe thấy, thật ra cô lại có thể nào không biết được chứ.
Chuyện con cái, là hắn cố ý làm như vậy, tự mình nhận vai kẻ ác, cũng đã tính toán tốt ngay từ đầu, bằng không, Lệ Kiều Dao Tử cũng sẽ không gọi điện thoại đến đây.
"Cảm ơn cái gì?" Hắn ở sau cô cười nhẹ, biết rõ khó khăn lắm cô mới nói với hắn ba chữ này, tuy rằng đó không phải là ba chữ mà hắn chờ đợi, nhưng mà, những lời này cũng có sức rung động tương tự vậy.
Cô cũng không đáp, biết hắn là cố ý, với sự cho phép của tính tình cô, đã là cực hạn lớn nhất, lại càng nói, thời điểm khi thốt ra, cô đã có chút hối hận, điều này làm cho cô cảm thấy thật khủng hoảng, giống như có thứ gì đó lẻn ra khỏi thân thể mình, không thể khống chế được.
Lớp ngụy trang lạnh lùng của cô đã sụp đổ.
Vì vậy cô trầm mặc, tựa như muốn lui về trong thân xác, Vũ Dã Thuần Nhất xoay mặt của cô, khiến cô phải nhìn hắn.
"Thật ra, anh tình nguyện không cần lời cảm ơn của em, thứ anh muốn, em rất rõ ràng!"
Cô đương nhiên rõ ràng, rất rõ ràng, chẳng qua......
"Vũ Dã Thuần Nhất, anh cũng biết, đó là thứ duy nhất em không thể cho anh được!"
Không thể cho, cũng không chịu nổi!
BẠN ĐANG ĐỌC
Tựa Như Tình Yêu - Tử Tử Tú Nhi
General FictionHắn và cô, ngăn cách giữa hai người không chỉ là sự khác biệt về thân phận, mà còn có cả thù hận quốc gia. Đó là một ký ức được vùi lấp bởi máu tươi. Cuối cùng, trong lúc tương trợ nhau khi lúc hoạn nạn, bọn họ mới hiểu ra được, cho dù là bằng cách...