CHƯƠNG I: GẶP MẶT

10.1K 213 9
                                    

Vương Nhất Bác bước tới cửa giảng đường, vừa vặn giáo sư cũng đi ra, thầy vốn có tuổi rồi nhưng vẫn nhanh nhẹn lắm, một tiếng quát tháo uy danh lẫy lừng, buồn thay, cao nhân ắt có cao nhân trị, mấy nay giáo sư đang muốn nổ óc vì cái tên mới đến lớp "dự thính" – Tiêu Chiến. Sở dĩ nói người này dự thính cũng phải thôi, hắn đến lớp ngoài quấy phá, nghịch ngợm, còn nhiều trò chọc ghẹo làm tiếng sư tử hống của giáo sư được ngang nhiên nâng lên một tầm cao mới. Giáo sư đang phiền não, chợt thấy Vương Nhất Bác, lòng cũng sáng lên chút.

- "Nhất Bác, haiz, lâu lắm mới gặp trò, về rồi cũng không chào ta một tiếng."

- "Thầy... Con vừa từ sân bay về thôi..." Vương Nhất Bác khó xử nói.

- "Ta đùa thôi... Haiz, Nhất Bác à... Haiz... Haiz..." Một câu mà ông thở dài 3 lần làm Vương Nhất Bác khó hiểu, cậu lo lắng hỏi:

- "Thầy có gì phiền lòng sao?"

- "Nhất Bác à..."

- "..."

- "Nhất Bác à..."

- "..."

Vương Nhất Bác quá khó hiểu nhưng cũng không rời đi, vị giáo sư này vốn là người dẫn dắt cậu, lại yêu thương như cha ruột, bằng một cách nào đó, ông đã để lại cho Nhất Bác sự kính trọng vô cùng. Giáo sư thở dài một lúc lâu, nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác:

- "Trò mau cho ta nhìn nhiều nhiều một chút, sự nghiệp dạy học của ta sắp đổ bể rồi."

- "Thầy..." Vương Nhất Bác khó hiểu bị giáo sư kéo đi.

Tại văn phòng của giáo sư, cậu cầm một ly trà thổi nhẹ, đang định uống thì giáo sư nhìn cậu chằm chằm.

- "Thầy..."

- "Haiz, con à..." Vương Nhất Bác nghĩ, có khi nào giáo sư độc thân cả nửa đời, muốn tìm vợ hay nhận con nuôi sao, sao hôm nay lại nhìn mình như nhìn con đẻ thế.

- "Thầy, hay con bảo học trưởng tới."

- "Mai con đi làm trợ giảng cho ta đi"

Vương Nhất Bác tiếp tục khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao cậu cũng vừa hoàn thành giải đấu giao hữu, đang trong thời gian nghỉ ngơi cho phép của khoa. Khi cậu uống xong tách trà giáo sư cũng thở dài được tròn một trăm lần. Vương Nhất Bác chào giáo sư rồi cất bước ra khỏi văn phòng.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Học trưởng Hy Thần đang ôm một chiếc laptop chạy tới chạy lui ở hành lang đối diện. Anh quay lại, bốn mắt nhìn nhau, Hy Thần bước tới:

- "Em trai!"

- "Anh, thầy bị sao thế?" Vương Nhất Bác tiếp luôn, Lam Hy Thần thế mà lại một bộ mặt nhịn cười đến nội thương, một dãy dấu chấm hỏi nối đuôi nhau chạy ngang đỉnh đầu Nhất Bác.

- "Em hỏi hay lắm, anh đang định đi tìm em đây, nếu em không về chắc thầy phát điên luôn ấy." Hy Thần vẫn là Hy Thần, đến nói cũng nhiều như vậy, lại còn bộ mặt ôn hòa như vậy. Vương Nhất Bác dần thả lỏng.

[Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến] [Vong Tiện đồng nhân văn] - CHÚNG TANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ