CHƯƠNG XX: I JUST WANNA TELL THE WORLD THAT YOU ARE MINE BOY

1.4K 67 31
                                    

"People say we shouldn't be together
We're too young to know about forever
But I say they don't know what they talk, talk, talkin' about

'Cause this love is only getting stronger
So I don't wanna wait any longer
I just wanna tell the world that you're mine boy"

[Người ta nói đôi ta không nên ở bên nhau

Rằng ta còn quá trẻ để nhận thức thế nào là mãi mãi

Nhưng em nói rằng họ chẳng biết họ đang nói gì đâu

Vì tình yêu đôi ta sẽ ngày càng sâu đậm

Em không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa

Và muốn nói cho cả thế giới rằng anh là của em]

Giọng hát trầm ấm của Vương Nhất Bác truyền qua loa điện thoại. Tiêu Chiến lặng lẽ giương cao khóe môi. Từ hôm đàn guitar ấy, Vương Nhất Bác luôn dùng cách riêng của cậu mà thể hiện tình cảm với anh. Mỗi ngày sẽ là một bài hát qua di động, vừa vặn hôm nay là "They don't know about us".

- "Hình như hôm nay em có hơi sai sai rồi..." Anh nói.

- "Sai gì cơ?" Cậu hỏi lại.

- "Có ai nói đôi ta không nên ở bên nhau đâu." Tiêu Chiến vốn rất nhạy cảm, những người làm nghệ thuật luôn như thế nên ban nãy anh có tự mình dịch mấy câu hát của Vương Nhất Bác, càng dịch càng thấy không đúng.

- "Anh có thể chú ý mình câu cuối không?" Tâm hồn cậu lúc này chỉ muốn yên lặng nằm xuống, đắp chăn, ngủ một giấc, mặc kệ cái người thiếu hụt EQ trầm trọng này đi.

- "Ừm... Cho thế giới biết à..."

- "Đúng, em chỉ hận không hét lên được thôi!"

- "Vậy... Mai về nhà anh chơi Trung Thu đi." Được, nếu không cho cả thế giới biết, thì bố mẹ anh cũng phải biết thôi.

- "Tất nhiên rồi, mẹ anh mời em mà." Vương Nhất Bác nói, kèm theo điệu cười rất gợi đòn.

- "Lại bắt đầu đúng không???"

- "Không, không, không, ai dám bắt nạt Tiêu lão sư chứ!"

Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến nghe vậy chỉ bất lực cười, bạn nhỏ này càng ngày càng nhanh miệng rồi.

- "Thật ra bài hát kia của em không sai." Cậu nhẹ giọng.

- "Ừ,.. Anh biết, tình yêu ta sẽ càng sâu đậm, còn họ chẳng biết gì về chúng ta cả." Tiêu Chiến hát lại lời hát đó, khóe mắt anh có chút cay cay, tình yêu đồng tính vốn dĩ là khổ sở như vậy, đời này có người chịu hiểu mình như thế, quá đủ rồi.

- "Anh để điện thoại vậy nhé, anh ngủ rồi em sẽ cúp máy sau" Giọng Vương Nhất Bác có chút khàn đi, cũng chẳng giấu, giờ này như có một khối đá đè chặt ngang cậu, có đánh đổ mãi cũng chẳng chịu rời đi.

Cậu sẽ đối xử với bố mẹ anh thế nào? Họ sẽ đối xử với cậu ra sao? Sẽ vẫn yêu thương anh chứ? Hay là tình yêu này sẽ đi về đâu? Mọi chuyện bên ngoài vẫn diễn ra bình thản, chỉ Vương Nhất Bác mới hiểu bên trong bản thân mình đang điên cuồng gào thét đến thế nào thôi. Cậu áp tai vào di động, lắng nghe từng nhịp thở của đối phương, ở đầu bên kia thi thoảng sẽ truyền qua tiếng thở dài khe khẽ. Bàn tay đang nắm cốc cà phê nóng rát cũng theo đó mà lạnh lại. Cách một bức tường mà không thể ôm anh, cách một bức tường mà không thể cho anh hơi ấm, cách một bức tường mà không biết nước mắt anh đã chảy hay chưa. Cũng chỉ vì cách một bức tường như thế, chúng ta đều không biết bản thân đang đau khổ thế nào.

[Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến] [Vong Tiện đồng nhân văn] - CHÚNG TANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ