CHƯƠNG XXII: ƯỚC NGUYỆN

1.5K 80 7
                                    

Vương Nhất Bác đốt lên mấy nhành pháo bông nho nhỏ, nụ cười dịu dàng ánh trong tia sáng rực rỡ. Cậu hướng bên trên phiến đá vẫy chùm pháo bông qua lại, cất lên những giai điệu quen thuộc:

- "Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to my darling, happy birthday to you!"

Phải rồi, hôm nay là sinh nhật Tiêu Chiến. Tháng mười – tháng của anh, một Thiên Bình trầm tư mà nồng ấm. Vương Nhất Bác hát xong, nở một nụ cười rạng rỡ rồi đưa tay hướng về phía anh:

- "Nắm lấy tay em và xuống đây đi chứ!"

Tiêu Chiến nhìn cậu, anh cười, là nụ cười thập phần ôn nhu, bạn nhỏ này thực sự quá ấm áp rồi. Bàn tay Vương Nhất Bác đặt giữa không trung, bàn tay ấy anh đã nắm qua bao nhiêu lần nhưng lần này lại đặc biệt khác, có lẽ bây giờ anh cùng cậu mười ngón đan xen, sẽ là ngày tháng còn dài, cùng nhau bước tiếp. Tiêu Chiến không muốn chần chờ thêm nữa, bản thân anh do dự cũng quá lâu rồi, anh đưa tay ra nắm chặt tay Vương Nhất Bác, bất luận thế nào cũng sẽ vượt qua mưa gió, bình bình yên yên, an an tĩnh tĩnh cùng nhau già đi.

Tiêu Chiến bước xuống đứng cạnh Vương Nhất Bác, cậu xoay người đối diện anh:

- "Chiến ca, sinh nhật vui vẻ!"

Đôi mắt ấy đang xoáy sâu vào con người anh, chính là muốn anh đem tất cả chân tâm nhiệt thành ra mà đáp lại. Chùm pháo bông trên tay cậu tàn dần còn lại mấy hạt le lói. Người ta vẫn bảo thời khắc buồn nhất là pháo hoa tàn, thật ra không phải, bởi vì phải có tàn mới biết đã từng rạng rỡ. Tiêu Chiến đột ngột ôm lấy Vương Nhất Bác làm cậu thoáng bất ngờ. Anh vốn ít khi như vậy, anh không giỏi biểu đạt hành động, anh chỉ lặng lẽ dùng cách của mình mà yêu, đối với người đàn ông 28 tuổi, có lẽ đây là thực tế nhất cũng là chắc chắn nhất.

- "Yêu em..." Anh nói.

Vương Nhất Bác nghe rồi đôi tay ôm lấy anh càng siết chặt, chính là yêu em, không màng lý do gì cả, yêu thì là yêu thôi. Xa xa kia – đô thị phồn hoa, còn ở đây – chân tình thực cảm. Một lúc lâu sau anh mới buông lỏng vòng tay mình, cả hai ngồi xuống thảm cỏ dày phía dưới, chỗ này là cậu đưa anh tới, bình yên, dịu dàng, tách biệt với phố thị giăng đèn kết hoa.

- "Em nói với mẹ rồi..." Vương Nhất Bác tựa vào vai anh, chậm rãi bộc bạch.

- "Ừ..." Sớm muộn cũng phải nói ra, anh và cậu không muốn trốn tránh người khác, càng không thể trốn tránh bản thân mình. Ban đầu chỉ tuân theo cảm xúc, rồi mê luyến, rồi không thể thoái lui.

- "Mẹ em có vẻ buồn lắm..." Cậu tiếp.

- "..."

- "Nhưng mẹ bảo mẹ yêu em, nên mẹ cũng sẽ yêu người em yêu."

- "..."

- "Mẹ bảo mẹ thích anh lắm."

- "Thật sao?"

- "Nếu không phải anh mà là người con trai nào khác, chắc mẹ sẽ tức điên lên."

Cậu nói, anh cười, là nụ cười hạnh phúc, cũng có xen lẫn tự trách, áy náy cùng chua xót. "Ting" một tiếng, là thông báo weibo từ điện thoại Tiêu Chiến, anh lấy ra xem, Vương Nhất Bác vậy mà lại đăng bài chúc mừng sinh nhật anh, hình ảnh nhí nhố của hai người cùng sư tỷ, là lần gặp mặt tình cờ tại nhà Tiêu Chiến, và sư tỷ đã biết chuyện ngay từ lần đầu ấy...

[Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến] [Vong Tiện đồng nhân văn] - CHÚNG TANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ