#05

282 47 2
                                    


Tôi ấm ức ôm cái mông đau, nằm nghiêng về một bên.

Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, ai đó rón rén bước vào từ phía sau tôi. Mà khỏi nói cũng biết đó là ai!

-" Hyung"

-"..."

-" YoHan hyung!"

-"..."

-" Em có đem thuốc mỡ cho hyung này"-" Thằng nhóc chạm nhẹ vào lưng tôi, như có luồng điện vô hình chạy dọc từng thớ thịt, tôi phát điên lên.

-" Cút đi! Đồ giả tạo! Đồ hai mặt!"- Tôi quát vào mặt thằng bé, hai bọng mắt sưng húp và đỏ ngầu như đang tố cáo tội lỗi của nó.

Nó bối rối cắn chặt môi, dường như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.

-" Ôi trời!!"- Tôi vắt tay lên trán, thở dài một tiếng.

Thực sự là thằng nhóc bức tôi mất trí đến nơi rồi. Mặc dù tôi ghét nó thật, nhưng lại không thể nào làm gì khi mà nó cứ tỏ ra đáng thương như thế.

Tôi biết chứ, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Nhưng tại sao tôi lại thấy vô cùng thất vọng, có cảm giác như vừa bị đâm sau lưng bởi thứ mà mình đặt hết niềm tin. Phải chăng lòng người bạc bẽo đến vậy? Thằng oắt con sáu tuổi đầu chưa nếm trải sóng gió cuộc đời đã mưu mẹo nham hiểm đeo lên hai lớp mặt nạ mà tôi chẳng hay?

Sự việc này giống như cái gai nhọn ủ trong lồng ngực, cứ âm ỉ đau, làm cách nào cũng không dứt khỏi.

JunHo đã dạy tôi bài học đắt giá đầu tiên trong đời: đừng bao giờ quá mức tin tưởng người khác!

Tôi trằn trọc đến nửa đêm, hai mắt mở thao láo nhìn góc bàn học. Màn đêm nhấn chìm mọi âm thanh, đến cả tiếng hít thở cũng trở nên nhạy cảm lạ thường. Đêm nay chỉ mình tôi với nửa bên kia giường trống rỗng, thằng nhóc đã ôm gối qua ngủ với ba mẹ rồi, tôi cố chợp mắt, nhưng có vẻ vì thiếu hơi ấm nên cứ chau mày mãi.

Từ khi nào mà tôi lệ thuộc nó vậy? Thói quen quả thật đáng sợ mà.

Tôi vuốt mặt một lúc, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu rọi những ngóc ngách tâm tư tôi vốn chôn vùi trong lòng. Sau này những đêm tôi nằm suy nghĩ như thế này rất nhiều, nhưng chẳng có lần nào là tôi cảm nhận rõ ràng sĩ diện mình cao ngất ngưỡng đến thế. Sẽ không phải cúi đầu trước cấp trên đầu trâu mặt ngựa, càng không phải suy tính mọi thủ đoạn hèn hạ để tồn tại.

Vì đời là bản ngã. Có trôi! Có nổi! Có đấu tranh! Khó để giữ lương tâm trong sạch, khó để không vấy bụi trần ô uế.

Nhưng mà lúc này tôi là đứa trẻ vừa lên chín. Cách nghĩ đơn giản gấp trăm nghìn lần người trưởng thành!

Cuối cùng tôi vẫn không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ ập đến.

Khi những tia nắng sáng sớm đầu tiên nhảy nhót phía chân trời, hai quầng thâm đen sì đã đậu trên bọng mắt tôi.

Ôi! Còn đâu vẻ hào hoa anh tuấn ngời ngời!

Tôi khẽ cử động, cái mông vẫn còn sưng vù, nhưng đã đỡ hơn hôm qua. Bất chợt tay tôi chạm phải vật gì đó cứng cứng trên gối, quan sát thật kĩ, là tuýt thuốc mỡ.

[PDX101] ||𝑲𝒊𝒎 𝒀𝒐𝑯𝒂𝒏 𝒙 𝑪𝒉𝒂 𝑱𝒖𝒏𝑯𝒐|| 𝑬𝒎𝒎𝒆 (Em Và Tôi)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ