Chương 7 : Hạ đẳng

1.2K 66 0
                                    


Vương Nguyên chạy thẳng về căn nhà của Điềm Y Vân trên đôi chân trần của mình. Nước mưa đã hòa theo nước mắt cậu mà rơi xuống không còn chút dấu vết nào. Đứng trước cửa dụi đi cho đôi mắt bớt đỏ hoe. Vương Nguyên bước vào nhà với thân hình ướt đẫm. Vẫn nở nụ cười chào hỏi.

" Vương Nguyên. Con làm sao lại để ướt như vậy? "

" Con... nửa đường đi về trời mưa. Con không đón được xe nên về thẳng ở đây... Con... Con đi thay đồ trước đã. "

Vương Nguyên giẫm chân tại chỗ để nước trên người bớt đi liền chạy lên phòng đóng sầm cửa lại. Cũng không biết vì lí do gì mà anh lại phán cho cậu câu nói ấy. Dơ bẩn? Dơ bẩn? Thật sự cậu dơ bẩn trong mắt anh hay sao?

Bao lâu rồi cậu không gặp lại anh. Vốn dĩ không nhận ra cũng là điều đương nhiên. Nhưng không ngờ xa lạ đến mức khoảng cách như hiện rõ trước mặt. Chẳng lẽ anh là một Idol rồi thì mọi thứ đều phải thay đổi?

" Vương Tuấn Khải. Anh nghĩ cuộc sống anh trở nên tốt đẹp thì sẽ khinh thường những người như tôi sao!!! "

_____________________><_______________________

Đắm mình trong khoảng không tĩnh lặng mặc dù cơn mưa ngoài kia ầm ĩ đến cỡ nào. Đôi mắt anh ánh lên sự mệt mỏi. Vừa chợp mắt trên chính chiếc ghế tại phòng khách liền có tin nhắn thoại liên tục kéo đến.

" Karry. Phim không quay được nhưng anh vừa nhận một hợp đồng quảng cáo. Em qua đây chụp ảnh nhé? "

Anh buông điện thoại xuống bàn. Nhíu mày miễn cưỡng bật dậy. Chỉ sơ sài trang bị lại thân hình liền rời đi trong mưa.

Lại một đêm anh vật vã với những ánh đèn tập trung chiếu sáng thân hình anh. Màn ảnh bao phủ lấy anh bắt trọn từng khoảnh khắc tươi đẹp nhất. Tiếng máy ảnh không ngừng vang lên trong đêm tối. Kéo dài thời gian đến tận đêm khuya.

Công việc này có thể nói là nó dành cho thời khắc khuya hơn. Nhưng vì hoãn buổi quay phim mà nó được thực hiện sớm hơn dự định.

Loay hoay trong hậu trường nghỉ ngơi một chút trước khi bay. Thoáng nhìn thấy Nhược Nghi. Quản lí của Sở Thục Di nhưg có lẽ chỉ vì anh nhìn nhầm. Nhưng chính xác là vậy. Nhược Nghi đến để tìm cách hủy chuyến bay của anh. Hôm nay theo như Đặng Dương thì tối nay anh không có lịch gì vì kẹt chuyến bay. Nếu chuyến bay biến mất thì anh có thể về nhà rồi. Bởi vì nhà của anh còn điều bất ngờ đang đợi anh.

Chỉ sau vài phút nghịch điện thoại của Đặng Dương. Nhược Nghi rời đi mà không chút dấu vết. Để lại Tuấn Khải trong phòng chờ đợi.

" Karry. Em về nhà đi. "

" Sao chứ? "

" Chuyến bay bị hủy rồi. Anh cũng không biết bị gì. Nhưng hình như đối tác khá tức giận. Không sao. Em cứ về đi. "

Ném chai nước khoáng từ tay này qua tay khác gật đầu rồi rời đi. Anh cũng không quan trọng những buổi bay bị hủy như vậy. Vì có hủy hay không cũng không nằm trong sự kiểm soát của anh.

Trong màn đêm vắng tanh. Lái xe về đến chính căn nhà của mình nhưng lại khựng lại. Cứ ngỡ như nhầm nhà vì trước cửa là một cô gái xõa tóc. Không phải anh buồn ngủ đến hoa mắt rồi chứ?

" Thục Di? "

" Karry... Em... Em tìm thấy nhà anh trên mạng. Thật sự em cũng không biết làm thế nào. Hôm nay quản lí của em bận việc nên em không dám ngủ một mình... "

" Nhưng mà... "

" Chỉ một đêm thôi... "

Anh khẽ thở dài. Những chuyện này thật sự anh đã quá quen thuộc rồi. Chỉ cần giữ cái đầu lạnh sẽ an toàn : " Thôi được. Em vào nhà đi. "

Nụ cười hiện ngầm lên môi của cô. Xem như kế hoạch đã thành công. Căn nhà lập tức sáng đèn khi có tiếng bước chân vang lên. Đưa Thục Di đến căn phòng đối diện chỉ dẫn : " Nếu không ngại đêm nay... "

Thục Di bất chợt nhảy đến ôm lấy anh thật chặt. Mùi hương trên cổ của cô khiến anh khó chịu. Nhẹ nhàng đẩy ra : " Thục Di... Buông... A..n..h... "

Mùi hương ấy đều là thứ làm anh chìn vào hôn mê. Bởi vì vậy nên từ đầu cô hạn chế hít thở nhiều đều sợ mình cũng sẽ không giữ được lí trí. Nhanh chóng cởi bỏ đi lớp áo ấy để mùi hương được phảng phất giảm sự hiệu quả.

Sở Thục Di cũng không làm gì quá giới hạn. Cởi bỏ lớp áo che chắn thân thể anh. Tạo vài tư thế thân mật để lưu lại trong máy liền nhảy đến ôm anh chìm vào giấc ngủ. Không quên báo thành công cho Đường Nhược Nghi.

Vương Nguyên băn khoăn cả một đêm dài với suy nghĩ rằng có nên tiếp tục trở về căn biệt thự ấy hay không. Bầu trời cũng đã sáng lên tự bao giờ nhưng bước chân của cậu vẫn còn đang e dè chuyện cũ. Ánh mắt còn vương chút ấn đỏ.

" Người muốn mình đến đây cũng đâu phải anh ta. Hà cớ gì phải sợ hãi? "

Miệng nói được nhưng trong lòng chẳng vui chút nào. Không những gặp mặt từ nhỏ mà còn trở thành một hình mẫu lí tưởng để cậu theo đuổi. Những lời nói đó không phải là sát thươmg thì cũng là một vết sẹo sẽ lưu đến sau này....










By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Vén Bức Màn Mang Tên Thần TượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ