Chương 16 : Sau ánh hào quang

1.1K 65 2
                                    

Vương Nguyên ngẩn người tại chiếc bàn kính phòng khách. Tay lau bàn nhưng ánh mắt cứ như chìm vào cành mây. Thời tiết hôm nay không mấy ấm áp. Anh đi ngang sân vườn phỏng vấn khi nãy tiện tay lấy đi chiếc áo ấm anh để lại. Ném thẳng lên người cậu : " Thời tiết không tốt. Giữ ấm một chút. "

Vừa gặp anh sau một đêm nhưng cảm thấy giọng của anh đã có chút khác. Không phải vì tập luyện hát quá nhiều đấy chứ? Cậu ngồi đối diện anh đưa đến một ly nước ấm. Ánh mắt không mấy buồn bã so với lúc nhốt mình vào phòng : " Sắc mặt anh còn không tốt. Anh lo cho ai  "

" Ha. Sắp tới tôi có chuyến hợp tác. Có lẽ đến mấy ngày. Cậu ở nhà không làm gì. Tôi cũng không trách đâu. "

Liên tiếp mấy ngày sau đó cậu sống cuộc sống không có anh. Karry có chuyến công tác đến vùng ngoại thành. Quay những công đoạn phim cảnh ngoại. Đoàn phim làm việc ết sức có năng suất. Khiến anh đôi khi cũng không thể ngủ. Ánh hào quang mà anh có được ngày hôm nay. Đều là dùng công sức mà đổi lấy.

Sở Thục Di cùng Nhược Nghi lên kế hoạch tìm kiếm các show diễn xa cho Bạch Phong Thần. Với ước muốn là anh ta có thể hoàn toàn tránh xa cô.

Biết rõ tâm địa của người đàn bà này từ lâu. Bạch Phong Thần cũng không phải là kẻ dễ đánh bại. Vốn dĩ anh muốn hạ gục cặp đôi tin đồn này. Lại không có cách nào tiêp cận Vương Tuấn Khải để trao cho anh những đoạn phim được cho là bằng chứng. Buộc lòng tìm đến cậu. Vương Nguyên.

Vương Nguyên không tiện ở một mình tại căn nhà xa hoa của anh. Dù sao cũng là đời sống riêng tư. Giữ một chút khoảng cách cũng là điều nên làm. Hôm nay là ngày thứ 7 tính từ khi Vương Tuấn Khải rời đi. Không biết rõ lịch về của anh nên Bạch Phong Thần đánh cược làm liều. Tự ý đến nhà của Điềm Y Vân gặp gỡ cậu.

Cậu đang lướt tay nhẹ trên đám cây xanh trước nhà. Dùng nước giữ ẩm cho nó vào buổi sáng. Phong Thần lái xe đến đậu ở phía xa tránh gây chú ý. Lấp ló tại cửa rào của cậu tiếp cận : " Vương Nguyên... "

Tiếng nước lấn áp tiếng kêu nhỏ như mèo của anh ta khiến cậu cũng không thể nghe rõ. Anh nhíu mày gọi lại lần nữa : " Hey. Vương Nguyên. "

" Anh Phong Thần? "

" Phải. Là tôi. Ra đây. "

Tắt đi dòng nước đang chảy ấy. Cậu nghiêng đầu tò mò nhìn anh : " Anh.... đang làm gì vậy? "

Bạch Phong Thần cứ như lén lút muốn trộm gì vậy. Bộ dạng ấy không phải đã làm cậu hiểu lầm rồi chứ?

" Tôi muốn nhờ cậu điều này. "

" Chuyện gì? "

Phong Thần đưa cho cậu một chiếc CD. Nói khẽ : " Cậu giúp tôi đưa chiếc CD cho Karry là được. "

" Nhưng mà có tổn hại cho anh ấy không? " - Vương Nguyên vẫn là lo cho an nguy của anh trước vậy.

" Không. Nó sẽ giúp..."

" Hai người làm gì vậy? "

Tay cầm theo một nón đứng cách đó không xa. Vương Tuấn Khải từ ngoại thành trở về. Vẻ mặt không vui gì mấy khi thấy hai người có dấu hiệu như lén lút. Bàn tay đang nắm cùng một chiếc CD với Bạch Phong Thần liền nhanh chóng rút về. Vẻ mặt có chút e ngại. Tuấn Khải bước đến đứng chắn người trước cậu. Đuổi khéo : " Bạch Phong Thần. Nhà này của cậu sao? "

" Không phải. "

" Vậy sao không mau về nhà cậu đi. "

Đẩy Vương Nguyên vào nhà. Không quên ném cho anh ta một nụ cười kiểu chán ghét. Ném cậu vào nhà không nói một tiếng. Vương Nguyên nắm lấy vạt áo mà vo tròn lại. Tay định đưa chiếc CD cho anh lại không dám : " Anh về từ khi nào vậy? "

Không trả lời câu hỏi của cậu. Anh trấn áp cậu vào tường trừng mắt : " Sau này em không được gặp cậu ta nữa. "

" Tại sao chứ? "

" Tôi nói thì em làm vậy đi!!! "

Kẻ mà anh không thích cũng không được phép tiếp cận người bên cạnh anh. Thẳng tay đưa cho cậu một tấm vé. Đến xoay đầu cũng không xoay lại nhìn cậu : " Cầm lấy. "

" Đây là... "

" Vé Concert. "

Ngày mai đã là sinh nhật anh mất rồi. Trên vé điền ngày tổ chức là 25/09. Cách sinh thần của anh bốn ngày. Đây có vẻ là Concert gần sinh nhật anh nhất. Niềm vui hiện rõ lên mặt. Dù trước đây thần tượng anh đã lâu nhưng nắm trong tay vé Concert của anh cũng quả thật rất khó. Hành động nâng niu của cậu từng chút từng chút rơi vào mắt anh. Trong phút chốc anh quên mất lúc nãy trên tay Vương Nguyên có một chiếc CD.

Vương Nguyên theo anh về nhà. Vừa đến nơi cậu có ý định sẽ nấu cho anh một chút gì đó. Nhưng chỉ một giây sau đó đã thấy anh biến mất. Tìm kiếm mọi nơi liền bắt gặp anh ở phòng ngủ. Tay ôm chiếc mền mềm mại chìm vào giấc ngủ tự bao giờ. Vẻ mặt có chút mệt mỏi. Cậu tựa lưng vào cửa suy nghĩ. Lúc nãy cũng không nghe anh nói anh buồn ngủ. Nhưng anh rời đi cũng đã 7 ngày. Vừa về nhà lại sà ra ngủ như vậy.... Cậu không giỏi suy đoán nhưng không phải anh thức trắng 7 ngày vừa qua để quay phim đó chứ???













By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

[Fanfic][ Khải Nguyên ] Vén Bức Màn Mang Tên Thần TượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ