chap 31

2.1K 86 0
                                    


...

Cái mùa Đông rét cắt da cắt thịt tới rồi.

...

Mợ nhìn cái người đang ngồi cười ngây ngốc bên cạnh, khẽ lắc đầu :

"Sao Thị tìm được tới đây? "

Nàng ta cười hề hề đáp lại :

"Nhớ nàng nên tới đấy, với cả chàng đẹp trai ta thích cũng ở đây "

Mợ hơi ngẩn người, phải chăng người Thị nhắc tới là người ấy, phải chăng Thị có tình cảm với người ấy?

Cơ mà, thế cũng tốt..

.

Nghe bảo con gái Quan Huyện Mùa xuân năm sau... Lấy chồng...

.

Mực dạo này lười lắm, rét quá nên nằm bẹp dí nơi gian bếp, cậu rủ đi chơi mà chẳng thèm đâu, thế là cậu đi một mình ra chợ, chơi là cái cớ thôi, chứ tay cậu đang cầm chặt cái áo ấm ấy.

Cậu biết, cô Tư nhà đó hôm nào cũng ra gánh hát xem hết, nhưng hôm nay, cậu đứng co ro bên cây đa mãi mà chẳng thấy người đi qua, rét ơi là rét ấy.

Xoa xoa cái tay, chắc trời lạnh nên mợ không tới, cũng tốt, lạnh như thế này ở nhà cho ấm, chỉ là lòng cậu có chút tủi, cái áo này cậu chọn loại vải tốt, kêu người làm cho mợ mặc phòng rét, thế mà may xong rồi, người chẳng thấy bóng.

Đứng mãi, cũng chẳng chờ được, có lẽ hôm nay mợ bận, cậu thơ thẩn bước về, hôm nay không gặp, thì ngày mai, ngày mốt...

Bóng dáng cậu khuất mãi đằng xa, mợ mới buồn bã tiến về phía cây đa nọ, lặng lẽ rơi nước mắt, cậu ơi, tôi nợ cậu lời xin lỗi, trời rét thế này mà mợ vẫn nhẫn tâm trơ mắt nhìn cậu co ro, muốn ra lắm, nhưng mợ vẫn phải nhịn...

Còn cậu, cớ sao vẫn ngốc, lạnh như cắt da cắt thịt, không thèm mặc thêm áo mà cứ đứng đó chờ, tội lắm... Tính cứng đầu có phải cậu lây từ mợ, chả biết người như cậu đứng lâu như vậy, về có lạnh không?

"Bắc thang lên đến tận trời,

Bắt ông Nguyệt lão đánh mười cẳng tay.

Đánh thôi lại trói vào cây,

Hỏi ông Nguyệt lão: "Đâu dây tơ hồng?".

.

Ôm cậu cu Tý vào lòng, cậu thủ thỉ :

"Cậu Tý này, đừng có giận thầy nhé, hôm nay thầy chẳng gặp được u cậu, bữa sau thầy tìm tiếp, cậu có nghe thầy thì lớn nhanh nhanh lên, đặng thầy dắt cậu đi tìm u, có nghe không?"

Cu Tý nghe cậu nói thì hơi ngẩn người ra, sau đó cười khúc khích, ê a mấy từ, bàn tay bụ bẫm bé xíu khẽ vuốt tóc cậu, rồi vươn người ra phản bò ra thích chí.

Nó đang vui đấy, chả biết vui vì cái gì, nhất định khi nó lớn, cậu sẽ dắt đi tìm mợ... Chỉ là chuyện gặp mợ, bây giờ nó còn khó .

.

Trời đã lạnh, lại còn mưa phùn, mợ nằm trên giường mệt nhọc uống thuốc, bệnh cảm lạnh thôi, nhưng đầu đau quá, Thị ngồi bên cạnh mợ thì lo lắng lắm, chốc chốc lại hỏi :

Mợ ghét cậu à ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ