chap 15 : chung ta là du côn

794 47 0
                                    

Nhiều năm sau đó, Moonbyul Yi tích cực tìm kiếm Kim Yong Sun ..


Nhưng
VÔ ÍCH...

Thiên thần đời hắn đã bỏ đi thật xa cùng với người đàn ông kia rồi.
Thế đó, quy luật của cuộc sống này là vậy.

Có không giữ...
...mất đừng tìm.

Kim Yong Sun thật sự đã mãi mãi bước khỏi cuộc đời MoonByul Yi
***
Moon Yong Sun đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào đó. Con bé nhăn mặt đủ kiểu, cố tập theo cái cách lạnh lùng, hung tàn của bố nó.

Phải, loài người theo lời bố nói là loại vật đáng sợ, hiểm nguy nhất.
Chúng từ bi ban cho ta hình hài, dáng vóc rồi nhẫn tâm bỏ rơi, hất hủi ta.
Chúng ganh đua, khoe khoang những gì chúng có rồi lại ganh tỵ, hèn mọn khi ai đó hơn mình.
Chúng tham lam, ích kỷ luôn muốn mọi thứ là của mình bằng mọi giá.
Chúng ác độc, hiểm nguy, sẵn sàng giết chết ta bất cứ lúc nào... nhưng ta chẳng thể biết được.
Vì chưa có một thứ gì đo được lòng dạ con người.
Và, vì NGƯỜI là loại động vật có thể thay đổi, che dấu cảm xúc giỏi nhất...
Và... con Người là loại nhẫn tâm, ác độc và tham lam nhất.

Chính chúng ta phải tạo cho mình vỏ bọc để bảo vệ mình trước những con thú giả dối kia... trước những cuộc đấu sinh tồn giữa người và người với nhau.
Con bé dần hiểu được tại sao bố lại chọn dấn thân vào thế giới màu đen kia mà tại sao mãi chẵng chịu quay lui.

Nó hiểu tại sao Moonbyul luôn có một khí chất đáng sợ khiến ai cũng nể phục, cúi người trước mặt hắn.
Moonbyul... dường như đang dần thấu hiểu được con người của Moonbyul kia...
***
Hai tháng sau

"Tụi mày dám đụng đến cọng lông của con bé! Moonbyul Yi tao thề sẽ không - để - tụi - bay - sống - yên!"

Hắn nghiến răng, oai phong đứng giữa đám con nít chỉ điểm mặt từng đứa.

"D..ạ..." Tụi trẻ òa khóc, run bật.

"Bố đi nha con gái!" Giọng hắn ngọt hẳn ra, quay sang nói với con bé.

Yong sun xị mặt, khẽ dụi đầu vào lòng Moonbyul vẻ tiếc núi, hai tay ôm chặt bố như không muốn rời xa nửa bước.
Xong con bé lại quay sang lườm liếc những con người xa lạ xung quanh nó, giống hệt như kiểu của bố!

Hắn đặt con bé vào chiếc bàn trống bên cạnh, chỉ tay điểm mặt hăm doạ từng đứa rồi toan bước ra ngoài.

Sực nhớ ra điều gì đó, Moonbyul nhanh chóng bước vào lại lớp học một cách hung hãn, đáng sợ.

"Mày mà đụng tới con gái tao là mày chết! Nghe chưa!"

Hắn bóp tay, đe doạ cô giáo chủ nhiệm.

"Vâng ạ... Anh Moon.. anh yên tâm. Em sẽ... sẽ đối xữ thật tốt với.. con gái anh!" Cô ta nói trong lo sợ.

Đúng là khí phách của Đại Bang Chủ một thời có khác!

Hôm nay, là ngày đầu tiên bước vào Phổ Thông của bé Rùa

Cả hai tháng nay, Yuri đã tạm ngưng một số công trình, dự án để dạy con gái mình học những kiến thức chuẩn bị vào Phổ Thông.

( Longfic)  Bố Ơi, Em Yêu Anh [ Moonsun] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ