Nằm thoi thóp trên nền đất lạnh lẽo, đã ba ngày trôi qua không bỏ bụng thứ gì, Jungkook thật sự rất đói.
Có chăng mỗi bữa sáng trưa của hắn đều toàn là roi da và mấy cú đạp đánh thô bạo, ngoài cảm giác đau đến tê tâm phế liệt ra thì chẳng còn gì khác.
Vừa đói vừa khát như vậy, hắn không còn lựa chọn nào, đành tự cầm chút sức mọn bằng việc tự uống máu mình suốt mấy ngày trời. Và nếu cứ tiếp tục thế này, Jungkook nghĩ hắn sẽ chết mau thôi.
Cái chết xem ra cũng tốt đấy chứ, nhưng suy nghĩ ấy chưa lần nào hình thành rõ rệt trong hắn.
Hắn muốn chết nhưng lại cũng vừa sợ chết, muốn sống nhưng lại hận cuộc đời. Hắn hận ông trời, vì cớ gì lại để tất cả người thân của hắn lìa xa, chỉ còn mình hắn lay lắt.
Còn nhớ, cái làng nhỏ của hắn vốn là một nơi rất yên bình và vui vẻ. Kể từ khi chiến tranh nổ ra, quân địch lần nữa công khai tấn công bờ cõi đất nước hắn, mọi thứ chìm trong khỏi lửa và biển máu. Bọn chúng giết hết người già, đàn ông, với phụ nữ còn làm nhiều chuyện kinh tởm đáng hận, còn trẻ con như hắn thì bị gom lại, đánh đập chất vào trong cũi, mặc kệ trời nắng hay mưa, đông sang hay hạ đến, lay lắt theo bọn chúng đi khắp các đồng bằng và sa mạc làm nô lệ.
Một vài đứa trẻ cùng chung cảnh ngộ với Jungkook, khi dừng ở các khu chợ đen tập trung nơi biên giới, xui xẻo bị bọn nhà giàu thu mua. Thế nhưng, Jungkook năm nay mười bốn tuổi, theo bọn chúng đến nay đã ngót nghét sáu năm nhưng chẳng hề có bất cứ người nào ngả giá mua hắn. Cũng bởi, hắn giỏi đóng kịch, lại cũng biết cách lợi dụng thời tiết để biến mình thành một kẻ bệnh tật ghẻ lở bốc mùi, còn biết giả điên, nên cứ thế mà tạm yên ổn qua ngày.
Nhưng hôm nay, bọn chúng lại không cho hắn ăn mà lại liên tục mang ra đánh đập xả giận.
Cũng chả trách, nghe bảo thành bọn chúng vừa chiếm mấy hôm đã thất thủ, cũng bởi mưu sĩ của bọn chúng tính toán sai, nghe đồn mưu sĩ ấy cũng đã bị bắt nhốt bỏ cũi dưới tiết trời giá rét, không cho ăn chỉ cho uống nước suốt mấy ngày rồi.
Jungkook từng gặp qua người nọ vài lần, lần đầu là vào một tối hì hục giặt giũ đống quần áo bốc mùi của đám lính bên sông với cái bụng đói meo, người đó đã cho hắn nửa cái bánh đậu. Tuy rằng nửa cái bánh nhỏ xíu chẳng bỏ bèn gì, nhưng trái tim Jungkook lại nhờ nó mà được sưởi ấm. Vậy nên giờ đây, khi nghe tin người nọ đang sống dở chết dở, hắn cũng vì thế mà mang sầu trong lòng.
"Chó chết! Biết thế đã không để mày sống, chỉ tổ tốn gạo, chả được tích sự gì!"
Tên tướng lĩnh cao lớn sau khi thoả mãn xả cơn tam bành lên thân thể yếu ớt liền nhổ một bãi nước bọt hôi thối vào người Jungkook. Biết rằng kinh tởm, nhưng hắn không hề cựa quậy, đúng ra là không thể cử động nổi.
Jungkook bị đánh cho thổ huyết, máu tanh dính đầy trên đống rơm, khô cứng lại dưới thời tiết lạnh giá. Mặt mũi hắn phủ đầy những vệt xanh tím có mới có cũ, không thương tiếc chất chồng lên nhau. Ngũ quang sưng vù không ra hình thù. Tứ chi hắn vặn vẹo, vài chỗ u lên dị dạng bất thường, đã thế da thịt còn tróc lở ruồi bu, môi khô bung tróc bật cả máu. Tóm lại, toàn thân hắn không chỗ nào là không nhức mỏi, không chỗ nào là không đau đến thấu xương.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Kookmin] Dây uyên ương
ФанфикMột lời thoả thuận đổi lấy một cái nắm tay Một lời cá cược đối lấy một vòng tay Một lời quyết thắng đổi lấy một nụ hôn Nhưng một lời hứa trở về lại chẳng đổi được gì cả... Vì người ấy... Vĩnh viễn chẳng bao giờ trở về.