Thỉnh cầu của Oohinata đến khá bất ngờ nhưng có vẻ cô bé đã bỏ công nghĩ ngợi, canh thời điểm và chờ cơ hội để đề xuất.
Thứ sáu hôm ấy tôi vốn không định tới phòng họp. Với một cái túi rỗng tuếch sau khi đã chi cho một cái bánh cuộn bơ và hộp sữa nhỏ vào buổi trưa thì hiện tại tôi đang đói khôn xiết. Dù không quen ăn vặt giữa bữa nhưng tôi đang cố về nhà càng nhanh càng tốt để kiếm gì đó. Tuy nhiên trong lúc hướng về cổng chính một nhóm lớn nữ sinh bỗng dưng tràn ra lấp kín mọi lối dẫn qua hành lang. Cố chen lấn không phải là ý hay nên đành quay lại, và trước khi kịp hiểu mình đang đi đâu thì trước mặt đã là cửa phòng Địa chất. Thế là tôi cứ bước vào.
Xét về cảnh cái bụng đang réo thì hóa ra đây là lựa chọn chính xác. Bước vào phòng tôi nhìn thấy ba cô gái đang đứng quanh mà cùng nhìn vào một thứ trên bàn. Chitanda, Ibara và Oohinata đoạn quay sang nhìn tôi. Ibara lên tiếng trước.
"Cứ như biết ăn mà tới vậy."
"Biết gì?"
Oohinata vui tươi đáp:
"Em và mấy chị định mở bim bim ấy mà."
Một cảm xúc mạnh mẽ tràn ngập vào khoảnh khắc đó. Cố kìm ham muốn về thức ăn lại, tôi nói:
"Anh đói muốn xỉu rồi đây. Cho tham gia với nhé."
Tôi lờ Ibara khi nhỏ lẩm bẩm "Có âm mưu gì đây? Sao lại thẳng ruột ngựa thế?" và tự cho mình một chỗ. Bên trong hộp là bim bim khoai. Một bên hộp có hàng chữ "Satsuma Chips" nên tôi nhận ra là khoai lang chứ không phải khoai tây như bình thường. Đây không phải lần đầu phòng Địa Chất tổ chức tiệc bim bim. Suốt năm qua Chitanda cũng thường xuyên mang bánh kẹo dư từ quà biếu tặng nhà nhỏ. Chỉ có lần này bim bim lại là từ người khác.
"Ai mang lên vậy?"
"Em." Ohinata giơ tay lên phát biểu. "Sao ạ? Chẳng lẽ anh không ăn được nếu là đồ em mang lên?"
Tôi tự hỏi thế quái nào lại suy diễn được vậy.
"Mèo trắng mèo đen không quan trọng miễn là nó bắt được chuột."
Oohinata nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
"Có phải là Chu Ân Lai không ạ?"
"Hình như là Lý Đăng Huy."
Ibara chen vào.
"Không phải Tưởng Giới Thạch sao?"
Nghe hết từ phía này sang phía kia. Chitanda nở một nụ cười không thoải mái cho lắm.
"Ưm, có thể là Hồ Chí Minh chăng?"
Cứ như là nhỏ giả khờ vậy. Xem ra tôi khơi nhầm chủ đề mất rồi. Mặt khác dù không nhớ chủ nhân của trích ngôn ấy tôi cũng kịp ghi nhận trong một cuộc tán gẫu sau đó. Là Đặng Tiểu Bình.
"Mà thôi, ngồi xuống đi." Sau khi đề xuất tôi đi lấy ghế.
Oohinata lấy ra từ trong túi một chiếc điện thoại và đặt lên bàn trước mặt mình, chắc là để khỏi vướng khi ngồi. Cô bé mở hộp bim bim, màn đánh chén bắt đầu.
Mỗi miếng bim bim đều dày và có độ xốp có thể cảm nhận bằng tay như ấn vào một tấm foam. Cắn vào thì như vừa ăn nước trái cây đóng hộp và khiến một mùi thơm thoang thoảng bay ra.
![](https://img.wattpad.com/cover/200482101-288-k492380.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Hyouka (氷菓) Tập 5 Khoảng cách xấp xỉ giữa hai người ふたりの距離の概算 - It walks by past
Teen FictionXám xịt - có lẽ là từ ngắn gọn thích hợp nhất để miêu tả Oreki Houtarou, một nam sinh cấp 3 trung thành với chủ nghĩa "tiết kiệm năng lượng" của mình. Nghĩa là, cậu luôn cố né tránh mọi việc mà cậu xem là nặng nhọc hay không quá cần thiết, và gia nh...