Chương 7

1.4K 108 17
                                    

Tôi sang Pháp đã được hai tuần hơn, hôm nay là sinh nhật em. Tôi nhìn Paris về đêm qua tấm kính dày, mân mê sợi dây chuyền trên tay. Tôi đã không gọi về cho em một cuộc nào từ khi sang đây, tôi có cảm giác tội lỗi, cho nên tôi mua tặng em một sợi dây chuyền như quà sinh nhật, dù sao em cũng là vợ tôi...

Tôi nhấc máy gọi số em, tiếng nữ nhân viên tổng đài vang lên vô cảm. Em có thể đi đâu nhỉ? Tôi tự hỏi và lại quay số, một lần nữa vẫn không có tín hiệu. Thôi vậy, mai tôi sẽ gọi cho em, tôi nghĩ thế và tiến vào chăn nơi Minyoon đang ngủ một cách yên bình.

—————————

– "Cậu có biết bệnh tình của mình nặng đến mức nào rồi không? Tôi đã nói hãy nhập viện sớm để kéo dài thời gian điều trị, tại sao bây giờ cậu mới đến?"

– "Xin lỗi bác sĩ, bây giờ tôi mới làm xong mọi việc..."

– "Thật là... Thôi được rồi, bệnh nhân Park Jimin, bây giờ cậu phải ở đây 24/24 để tiện theo dõi."

– "Vâng..."

—————————

Tôi nghĩ Minyoon thật hợp với nước Pháp, hợp với Paris hoa lệ, với những tòa nhà cổ kính. Tôi thích chụp cho Minyoon những bức hình, đôi lúc cả hai cũng sẽ cùng chụp, nụ cười của em và tôi vẫn rạng rỡ trên môi...

Tôi thích đồ ăn Pháp, Minyoon cũng vậy, nhưng ăn mãi cũng chán, tôi lại đâm ra nhớ những món ăn Jimin hay nấu, rồi tôi nhận ra tôi nhớ em...

Những ngày này tôi vẫn gọi cho em, có ngày hai ba cuộc gọi, nhưng em vẫn không bắt máy. Quái lạ, tôi nhớ những lần trước đi công tác có lúc tôi còn gọi về lúc nữa đêm vì khác múi giờ, em vẫn nghe máy và tán chuyện với tôi cơ mà? Bây giờ thì tôi thậm chí còn không biết em đang ở đâu, tôi còn không có số điện thoại của một người bạn em để hỏi. Không sao, dù sao tôi cũng sắp về rồi, lúc đó tôi sẽ bắt em nấu những món thật ngon và mắng em một trận vì đã làm tôi lo lắng...

—————————

– "Bác sĩ Kim..."

– "Vâng?"

– "Tôi chỉ muốn hỏi... Liệu tôi có thể hiến nội tạng sau khi chết được không..."

– "Cậu Park... Cậu không nên..."

– "Tôi biết bệnh tình của mình mà... Anh xem, tóc cũng đã rụng hết rồi..."

– "Vậy ... còn người nhà của cậu..."

– "Đừng lo, tôi không có người nhà."

– "Vậy... Vâng, tôi thay mặt cho ngân hàng nội tạng và những bệnh nhân ngoài kia cám ơn cậu..."

– "Không sao... Không có gì... Bác sĩ Kim, anh có thể tháo những thứ này ra được không?"

– "Nhưng sức khỏe của cậu..."

– "Làm ơn... tôi xin bác sĩ, tôi chỉ muốn nhìn thế giới bên ngoài một lần trước khi chết..."

– "..."

– "Bác sĩ Kim..."

– "Thôi được..."

.

.

.

.

.

– "JungKook à, anh biết không, em... sắp chết rồi..."

[KookMin] Thích Mưa Hay Thích Nắng Hơn?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ