Chương 11

1.5K 100 0
                                    

Máu.

Tôi vịn vào thành ghế sofa, nghe tiếng máu từ tim tôi nhỏ tong tong xuống nền nhà, những giọt máu đựng đầy kí ức và tình yêu về em.

– "Ha ha ha ha ha..."

– "Vui đến thế sao? Anh chẳng thấy có gì thú vị cả..."

– "Sao lại không thú vị? Ha ha... anh xem ông ta bị lừa... ha ha ha... ôi cái bụng của tôi..."

– "Cẩn thận rơi xuống đất bây giờ! Sao em lại thích mấy cái chương trình ba láp này nhỉ..."

– "Đừng nói nữa... ha ha... để cho em coi..."

Em ngồi trên sofa, tựa đầu vào vai tôi, cười đến nỗi cuộn tròn thành một đống. Tôi cũng phì cười, không phải vì tôi cuối cùng cũng tìm ra chỗ thú vị của cái chương trình trên tivi, mà là cười vì em, vì nét vui vẻ rạng rỡ trên gương mặt em. Tôi đưa tay làm rối bù mái tóc em, cười xòa. Em vẫn không rời mắt khỏi tivi, vừa cố né tránh tay tôi vừa cười lăn lóc. Lúc đó tôi đã nghĩ, phải chăng cuộc đời tôi chỉ cần như lúc này là quá đủ?

Lần mò đi vào nhà bếp, tôi đổ gục trên bức tường sơn trắng.

– "Anh, hôm qua em lại đưa nhầm tiền thừa cho khách"

– "Em thật đãng trí"

– "Đúng thật... Có hôm em còn làm nhầm đồ uống nữa."

– "Ngốc!"

– "Ngốc gì chứ..."

– "Ha ha... giận hả? Anh đùa đó mà..."

Mắt tôi ráo hoảnh, tôi không khóc được, chẳng hiểu sao. Tôi cảm giác như có gì đó chặn ngang tuyến nước mắt, bịt kín mọi ngóc ngách.

Cổ tôi như bị ai đó bóp nghẹn, dường như có một thứ gì đó đang vây chặt họng tôi. Tôi đưa tay bóp cổ mình, tôi cần lấy thứ đó ra khỏi họng mình, khó chịu quá... Tôi không thở được. Tôi nhớ lại những sợi tóc vung vãi đầy nhà của em, rồi đưa tay lên giật giật tóc mình, cảm thấy mình là một kẻ thần kinh bệnh hoạn.

Tôi thở khó nhọc, những âm thanh rin rít khàn khàn thoát ra từ miệng nghe như không phải của tôi. Tôi gục xuống sàn nhà bếp, nằm co ro và mở mắt trừng trừng xuyên qua sàng gạch láng bóng lạnh ngắt.

Tôi muốn em về, tôi cần em.

[KookMin] Thích Mưa Hay Thích Nắng Hơn?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ