P i a n o

1.3K 153 19
                                        

Em vẫn nhớ cách những ngón tay Nikolai lướt trên phím đàn.

Nikolai lặng lẽ ngồi trước cây dương cầm, áo choàng trắng trên vai thả rơi, trải rộng trên nền đá đen tự tại. Những ngón tay dài lướt trên phím đàn thong thả, chậm chạp nhấn xuống từng phím đen trắng.

Rời rạc. Đơn lẻ. Chói tai.

Tiếng đàn rơi vỡ vụn trên nền đêm.

Nhưng gã vẫn tiếp tục nhấn xuống. Những phím đàn để nốt nhạc cứng nhắc nhanh dần, nối tiếp nhau, trước cả khi nhận ra đã là một giai điệu.

Âm nhạc tràn qua từng đốt tay, ngập trong căn phòng nửa tối nửa sáng, rót đầy không gian câm lặng. Nốt đen tuôn rơi, lạc trên dương cầm trắng, vấn vương trên bím tóc vàng lại nhuộm sắc bạc của ánh sáng sau lưng.

Em chưa từng nghe giai điệu ấy. Một giai điệu quá sức êm đềm. Một bản nhạc quá đỗi nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng đến mức làm người đau lòng. Nhẹ nhàng đến mức trái tim đột nhiên co rút, chỉ còn cách đưa tay lên nắm chặt lấy lồng ngực nóng bỏng. Nhẹ nhàng đến nỗi làm tầm mắt mờ mịt, chỉ có thể yên lặng nhìn theo bóng người đang diễn tấu kia.

Nhẹ nhàng...

Nhẹ nhàng đến nỗi em không tin nổi đó là Gogol.

Gogol mà Sigma biết sẽ đàn những bản nhạc cuồng nhiệt đầy biến ảo. Gogol mà Sigma biết sẽ nhấn lên những phím đàn quái quỷ, khó dò. Hoặc có lẽ, Gogol mà Sigma biết sẽ ấn ra các nốt vặn vẹo, rạc rời, chói tai.

Đó mới là Gogol mà Sigma quen biết...

Nhưng Nikolai, ngồi nơi bóng tối căn phòng, ánh sáng chỉ rọi được đuôi tóc, cả gương mặt lẩn khuất sau màn đêm, đánh lên giai điệu mênh mang mà khao khát.

Những nốt nhạc trắng đen, những phím đàn sáng tối, và ngón tay Nikolai, nhảy múa giữa những ranh giới mơ hồ.

Trong thoáng chốc, chính em cũng như quên mất. Quên mất Casino nơi đây. Quên mất ánh sáng tràn từ khung kính kia chỉ là ánh đèn đêm ngoài phố. Em chỉ nhìn thấy Nikolai và cây dương cầm, giữa cánh đồng trải dài, dưới sắc nhạt của bình minh. Lộng lẫy đến ngây dại.

Em không biết vì sao em chỉ dám đứng lặng yên nơi đây ngắm nhìn bản độc tấu của gã hề. Em không biết vì sao em cứ lại nhìn thấy những ảo ảnh mơ mộng như vậy. Em chỉ biết em càng thêm siết chặt lồng ngực mình dưới những thanh nhạc càng lúc càng cao.
Càng lúc càng lên cao, càng lúc càng thêm da diết, ngón tay gã nhanh dần, những ngón dài lướt trên phím đàn lấp loáng, như loài chim dang cánh trên đồng hoang tự tại.

Nikolai nhấn xuống những nốt cao ngất, bất thần đứng dậy, áo choàng sau lưng vỗ cánh, xòe rộng sau lưng, giương lên phấp phới như chỉ cần giây sau sẽ bay đi.

Nốt cao nhất.

Rơi xuống.

Lặng thing.

Tiếng đàn câm bặt.

Nikolai ngẩng đầu.

Gã nhìn Sigma.

Con mắt xanh bạc lạnh lẽo không còn mặt nạ ngày thường che dấu lộ ra dưới ánh đèn. Đôi mắt xanh màu xanh của trời cao, trong bóng đêm lại nhuốm từng tầng từng tầng, sâu thăm thẳm như đáy biển, xoáy thẳng vào em.

{BSD}[GoSig] P i a n oNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ