Chương 2: Huyết Quỷ Thuật x Vô Hạn Thành

3.2K 390 5
                                    

Ý tưởng ban đầu là nếu đã viết một bộ về phe con người thì mình cũng thử viết nốt bộ về phe quỷ. Cơ mà chương này làm mình phân vân liệu có nên giới hạn lứa tuổi không. Tokyo Ghoul giới hạn bao nhiêu tuổi?

--------------------------

Tôi ngừng nhai.

Chưa được một lúc, giọng Douma lại vang lên:

"Yuuhi, sao thế?"

Tôi lạnh nhạt đáp:

"Thịt dở tệ. Không ngon chút nào."

"Tức là em không thích ăn thịt phụ nữ. Thử thịt đàn ông xem sao." Douma đẩy một khối thi thể lên trước mặt tôi, cười nói tiếp. "Trẻ con thì thế nào? Hôm nào chúng ta ăn đây?" Dứt lời, hắn lại bắt đầu ôm trán độc thoại. "Từ khi nào em kén ăn vậy nhỉ? Mấy tháng trước em chén sạch bao người mà ta mang tới mà..."

Tên của giáo chủ không phải Douma, nhưng đó là tên của hắn sau khi trở thành quỷ. Tôi được phép gọi thẳng tên hắn, nhưng tôi chẳng gọi thế bao giờ.

Thực ra, tôi rất muốn nôn mửa. Nôn sạch thứ thịt người nhớp nháp trong miệng mình. Nhưng mà, tôi buộc phải nuốt sạch. Nếu quỷ đói bụng thì chúng sẽ phát điên và giết người, nghe có vẻ đạo đức giả nhưng tôi nhất quyết không thể mất đi lý trí.

Trong cái ngày biến thành quỷ, tôi bị nhốt trong phòng tối rồi ăn, ăn, ăn và ăn mãi tới khi tỉnh táo lại. Tôi sực tỉnh giữa một biển máu, trên tay cầm một cái đầu và trong miệng là xương lẫn thịt lạo xạo. Tôi không bao giờ biết được mình đã giết chết bao người vô tội ngày hôm đó.

Cú sốc khiến tôi câm lặng một thời gian. Sau đó, khi tôi cố chạy trốn lần nữa, tôi biết được cơ thể mình không chịu được ánh nắng mặt trời. Cảm giác bỏng rát khủng khiếp dưới nắng làm tôi nhận ra mình vẫn còn muốn sống sót.

Vì vậy, tôi ở lại bên cạnh Douma và chịu đựng đủ trò làm thân cùng cái thói lải nhải không dứt lời của hắn.

Ví dụ như lúc này đây. Douma rút một ngón từ tay xác chết rồi đưa lên tận miệng tôi.

"Yuuhi, mở miệng a nào."

Bình thường thì trò đút thức ăn tận miệng này cũng sẽ lãng mạn lắm đấy, nếu "thức ăn" không phải là ngón tay người và người ngồi cười tủm tỉm trước mặt tôi méo phải Douma.

Không, chắc chỉ cần không đút thịt người là tôi mừng lắm rồi.

"Thôi đi ạ. Tôi no rồi."

Tôi thản nhiên nói rồi chùi tay vào bộ kimono đen trên người, ngồi xuống góc phòng và tiếp tục xem cuốn sách đang đọc dở.

Douma mon men tiến tới ngồi cạnh tôi và hỏi:

"Mấy cuốn sách này có gì hay?"

Cả người Douma tựa hẳn vào vai tôi nặng trịch. Tôi cau có đẩy hắn ra và đốp chát lại:

"Tôi cứ thích xem chuyện người ta yêu đương đấy. Xin đừng làm phiền."

Cánh tay của đối phương bóp cằm tôi, nặn khuôn miệng tôi thành một nụ cười méo mó.

[Kimetsu no Yaiba] Kiếp quỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ