15

2.2K 194 59
                                    

Năng lực khủng khiếp, thể lực tràn trề thì Chuuya quét sạch tàn dư quân địch chả phải việc gì quá khó khăn. Nền đất lạnh đã loang lổ bởi sức mạnh kinh hoàng. Người ở lại thì thân xác chẳng lành, kẻ nhát cáy cũng đã chạy đi mất, bỏ lại một vị quay cuồng trong điên loạn và bạch thiếu niên với đôi mắt đẫm lệ. Mắt đối mắt. Một đầu là nỗi buồn, nỗi sợ, nỗi lo đan xen. Một phía là phù du, vô vị. Chẳng phải dưới sự điều khiển của sức mạnh vô đối thì với Chuuya, giết chóc chả phải là thú vui "tao nhã" hay sao ?

"Anh Chuuya..." - Atsushi nuốt lấy nỗi lo mà cố gọi tên anh. Giọng câu lạc cả đi nhưng vẫn cố nặn một nụ cười "tự nhiên" méo mó. Cười sao ? Từng giây từng phút lòng cậu càng trào dâng nỗi lo mất mát, ngực cậu đau như cắt. Chỉ một hơi thở nhỏ nhẹ, một hành động vô ý, Atsushi cũng thấy sợ bóng người trước mắt biến mất.

Mưa đã ngừng từ lâu nhưng tại sao cảm giác lạnh lại thấu xương đến vậy ? Gió dần thổi mạnh hơn, Yokohama khoác lên mình một màu đen buồn u uất. Những đám mây vội vã chạy qua, để lại mảnh trăng đêm trơ trọi mênh mông giữa biển trời bất tận.

"Ngươi là kẻ phải chết tiếp theo ! Ha ha ha ha ha!!!" - Những quả cầu trọng lực xuất hiện như vũ bão bay về phía Atsushi làm cậu choáng váng ngã nhào ra đất. Anh lao ra, ánh sáng đỏ từng là ấm áp bảo vệ giờ lại ra sức muốn lấy mạng cậu. Cơ thể yếu ớt của Atsushi đập vào bức tường cách đó rất xa. Mọi giác quan trên người cậu như đóng băng.

Tiếng bước chân loạng choạng ngày càng rõ hơn, tiếng máu chảy nhỏ bé thôi nhưng lấn át bao tạp âm bên ngoài. Ánh mắt xanh biển dịu dàng biến mất, giọng nói vừa kiêu ngạo vừa thân thương tan vào hư vô. Tất cả đều đổi thay, con người kia không còn là Chuuya mà từng bên cậu nữa. Atsushi biết vậy, nhưng cậu chẳng thể bỏ anh, chẳng thể để anh cô đơn trong nỗi buồn của năng lực. Đầu cậu rỗng tuếch, tuyệt nhiên chỉ nghĩ tới những giây phút ấm áp khi xưa.

Khóe mắt anh bỗng giọt lệ tuôn trào. Đôi chân cậu ngừng di chuyển. Tâm trí lẫn hành động cậu đều đứng hình mặc cho anh lao đến.

Gió ngừng thổi

Âm thanh ngừng vang

Một sự tĩnh bao bọc vạn vật
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cánh tay anh xuyên qua lồng ngực cậu.

Ah, máu. Lại là máu. Lại là màu đỏ đó. Khung cảnh đã quen thuộc nhưng sao lại đẫm màu bi kịch đến vậy ?

Chuuya cười trong điên loạn. Tất nhiên rồi khi hành hạ người khác, đối với anh, mọi thứ chả có giá trị gì nên thích thì phá hủy, thích thì giết thôi...

"Anh... Chuuya... " - Tiếng của Atsushi rất nhỏ, tưởng chừng như tiếng gió thoảng qua. Dù vậy, bằng một phép kì diệu nào đó, vì tiếng gọi đó mà tim Chuuya đau như bị thắt chặt.
Dòng kí ức đẹp đẽ như sóng cuộn đổ ập vào đầu anh khiến sự chao đảo lí trí không nguôi.

"Anh Chuuya, liệu em có phải là đồ bỏ đi không ?"

"Không. Cứ tin anh đi."

"Nhưng em là người vô dụng sẽ dễ gặp nguy hiểm làm vướng chân mọi người... "

"Đừng lo nghĩ lung tung vì.... anh sẽ bảo vệ em..."

[BSD] Beside You (ChuuAtsu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ