13

1.8K 172 39
                                    

"Ai ?" - Chuuya cục súc gằn vào máy nhưng vẫn giữ âm lượng nhất định. Anh không muốn đánh thức tiểu bạch hổ vì anh biết cậu khó khăn lắm mới có giấc ngủ ngon.

"Chuuya-san ? Tôi là Tanizaki ở Trụ sở thám tử"

"Có chuyện gì ?"- Giọng anh hỏi hơi nhanh do linh tính phán đoán được huấn luyện kĩ càng đã biết được chuyện chẳng lành.

"Dazai-san nhờ tôi gọi cho anh và yêu cầu anh phải để mắt tới bọn chúng. Một trong những quả bom đã phát nổ rồi."

"Địa điểm ? Bọn khốn đó dám thách thức Chuuya này à." - Anh nhếch mép khinh bỉ mà cất tiếng. Tất cả bây giờ chỉ có sự mỉa mai và chán ghét bọn dở hơi động vào Atsushi của anh.

"Ga tàu điện ngầm. Có lẽ kế hoạch của Dazai-san sắp bắt đầu, Ranpo-san cũng xác định được vị trí kẻ địch."

Anh chẳng buồn trả lời mà dập máy để lại đầu dây bên kia hoang mang ngơ ngác như chó lạc bầy. Chiếc mũ Parado ngay ngắn trên đầu, áo vest dài khoác hờ khẽ bay bay. Chuuya đảo mắt, khóe môi bất giác cong lên. Anh cất từng bước dài rời khỏi nhà, bóng hình khẽ thoát ẩn thoát hiện rồi biến mất trong màn đêm đen vẫn gào thét tiếng mưa

-----------------------------------------
"Atsushi, mau chạy đi..." - Hơi thở đứt quãng dồn dập. Đỏ. Xanh biếc. Trắng.

Đỏ của máu

Đôi mắt xanh biếc tuyệt vọng

Tuyết trắng bắt đầu rơi ngày một dày...

"Anh Chuuya ?" - Atsushi nghe thấy giọng nói của mình run rẩy yếu ớt. Tại sao cậu lại nói được ? Chính cậu cũng không rõ. Nhưng bụng cậu quặn lại, trong lồng ngực đau tê tái như cái bàn tay ai đó bóp chặt trái tim. Cậu đang sợ, rất sợ. Nỗi sợ vuột mất người yêu thương đang nhấn chìm tâm hồn mong manh bé nhỏ

"Chạy đi .... Atsushi..." - Hình bóng người đó ngày càng nổi bật trên nền tuyết trắng xóa phía sau. Quần áo anh rách tơi tả, cả người thấm đẫm màu máu. Huyết dịch không ngừng hòa sắc với màu trắng muốt tạo nên cảnh sắc vừa đáng sợ, vừa đáng thương.

"Anh Chuu..." - Atsushi gọi khẽ tên anh nhưng lời nói như bị nút thắt bít chặt, mọi thứ bị nuốt ngược đến phát nghẹn ở cổ họng. Đồng tử xanh biếc của anh nhìn thẳng cậu. Một ánh mắt vừa vô hồn vừa tuyệt vọng. Ánh mắt của cái chết, không còn chứa đựng sự sống.

Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào tâm can cậu đến mức bủn rủn cả chân tay. Nó như bị cái sợ xâm chiếm, đọc rõ từng nhất cử hành động của cậu đến lạnh sống lưng.

Rồi bất chợt, bàn tay anh với về phía cậu. Bàn tay ấm áp từng ôm trọn câu cũng chẳng còn nguyên vẹn. Nó vẫn trắng, vẫn là những ngón tay dài dài thon thon nhưng mà sao chất dịch đặc đỏ thẫm lại kinh dị đến vậy ?

"Atsushi ..." - Anh gọi tên cậu một lần nữa. Ánh mắt tăng lên bội phần hi vọng và ấm áp, cánh tay vươn ra xa hơn, run run theo từng hơi thở của anh nhưng vẫn mạnh mẽ. Anh muốn chạm vào cậu, dù chỉ một giây nhỏ bé thôi nhưng anh không từ bỏ.

[BSD] Beside You (ChuuAtsu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ