Chương 16

595 61 0
                                    

Hijikata đầy mắt ý cười tiến vào nhà bếp, làn khói màu trắng khuất quá tầm mắt của anh, xuyên thấu qua làn khói mông lung, mắt cá chết đỏ sậm nhìn thấy mỹ lệ quang cảnh không nói rõ được cũng không tả rõ được, theo bản năng mở ra một tầm mắt khác.

Có một dòng nước ấm chống đỡ trời thu cảm giác mát mẻ.

Hiện tại làm sao có khả năng ngủ đây!

Theo tay cầm lên một quyển JUMP, trên mặt Gintoki nổi lên một trận không cam lòng, một ngã tư đường nổi lên.

Oogushi-kun gần đây đúng là càng ngày càng càn rỡ.

Lúc này-----

"Xoảng----"

Có vẻ như có món đồ gì rơi xuống.

Gintoki nghi hoặc mắt liếc nơi khởi nguồn âm thanh một chút, nhíu mày, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh tới.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...

Nghĩ như vậy, đạp xuống tiến vào nhà bếp nhìn thấy người nào đó nắm tay của chính mình bất đắc dĩ nhìn anh.

"Ta..."

Thời khắc bất đắc dĩ mang theo từng tia một vô tội...

Gintoki cảm thấy mình hiện tại có một chút không biết nói gì, cho nên, Hijikata Toushirou hắn mỗi ngày một bát cơm trắng cùng một chai mayonnaise là nhân vì mình sẽ không làm đồ ăn sao, còn có... Người đao pháp tinh xảo như thế dĩ nhiên sẽ cắt đến ngón tay của chính mình là cái bất ngờ gì?

"Ngươi là cố ý đi!"

Tên đầu quắn nào đó nhất thời chắc chắn.

"Làm sao có khả năng."

Hijikata lườm anh một cái, như không có chuyện gì xảy ra, rời khỏi nhà bếp, cầm lấy khăn tay tùy ý bao qua một chút. Lại từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc cùng một cái bật lửa mayonnaise.

Đốt một điếu thuốc.

"Gintoki, em có muốn hay không ra ngoài ăn cơm?"

Một miếng băng cá nhân ném tới. Gintoki tức giận trả hắn một câu.

"Dán lên, liền đi!"

"Em không giúp tôi sao? Thông thường dưới tình huống này, cũng cần có người quan tâm nha."

Ai biết.

Người nào đó mặt dày dây dưa.

Tên đầu quắn nào đó bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng phun ra một câu.

"Đi chết, ngươi cũng không phải cụt tay thiếu chân."

Đầy mắt xem thường.

Bị sâu sắc khinh bỉ, đây là lần thứ mấy, tính cũng không hết, Hijikata không nói gì một bên ngậm băng vết thương một bên dán xuống, Gintoki đối với hắn vẫn là trước sau như một lạnh nhạt...

Đóng cửa lại, Hijikata có chút mất mát đuổi tới mạt ngân thân ảnh màu trắng phía trước.

Gió trời thu ban đêm mang theo từ từ cảm giác mát mẻ thổi loạn rối tóc của anh cùng quần áo, anh một bộ dáng vẻ giận hờn, cũng không quay đầu lại đi về phía trước, Hijikata lại đột nhiên rất muốn biết anh giờ phút này là vẻ mặt gì liền tăng nhanh bước chân.

[HijiGin] [Gintama Đồng Nhân] Linh Hồn Cơ BánNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ