Chương21: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ
Lúc Bạc Khâm còn rất nhỏ, bởi vì cha mẹ hai ngày một trận cãi nhau nhỏ ba ngày một cãi nhau to, thỉnh thoảng còn sẽ vung tay đánh nhau, nên phải đi theo ông nội, đó là một ông lão già nua, đối xử với người cháu trai duy nhất này cực kỳ nghiêm khắc.
Tuy rằng Bạc Khâm thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, rất nhiều đồ vật ông nội đều không cho anh chơi, anh chỉ được đọc sách, viết chữ, học tập hết thảy những thứ mà ở độ tuổi này không nên học.
Lúc tám tuổi, anh nhặt một con chim non vừa học bay.
Đó là lần đầu tiên anh chân chính thích một sinh mệnh, anh cho con chim nhỏ kia ăn, tự mình thay nước cho nó, buổi tối thậm chí muốn mang chim nhỏ vào phòng ngủ của mình để nhìn nó đi ngủ.
Anh thích con chim nhỏ này như vậy, Bạc Khâm rám tuổi tin tưởng, con chim này nhất định cũng thích mình.
Thẳng đến khi ông nội anh mở cửa lồng sắt, chim nhỏ được anh nuôi lớn, yêu thương, không chút do dự rời khỏi anh.
Bạc Khâm lần đầu tiên nhận thức được, thích thứ gì, thì phải chặt chẽ nắm chặt trong lòng bàn tay, một chút cơ hội thoát khỏi đều không thể cho.
Nhưng từ đó về sau, anh lại rốt cuộc không có đồ vật hoặc người để thích, muốn vĩnh viễn nắm giữ ở trong tay.
Thẳng đến --
Hiện tại.
Người đàn ông chậm rãi bình phục biểu tình khó coi trên mặt, anh cẩn thận, từng chút một buông lỏng sổ nhật ký ra, cũng may, chỉ là bìa ngoài có chút nhăn.
Bạc Khâm vuốt phẳng tấm bìa nhăn nhúm mà không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn thấy kia, nhẹ nhàng đem sổ nhật ký đặt lại chỗ cũ.
Tiểu Mộc là của anh, bất kể là sống, hay là chết, hoặc là xuất hiện cái nhân cách thứ hai đáng chết kia.
Em ấy vĩnh viễn đều là của mình.
***
【 đinh! Bạc Khâm hảo cảm: 94】
Tạ Mộc dựa vào trên lan can bên hồ, lười biếng đi xuống cho cá ăn, 【 xì, thấy được a, nhất định rất bất ngờ. 】
"Tiểu Mộc."
Phía sau có người đang kêu tên của cậu, thanh niên xoay người, trên mặt lộ ra kinh ngạc cười tới, "Bạc Khâm, anh làm xong rồi?"
"Đúng vậy, cuối cùng đã làm xong rồi, có thời gian rảnh cùng em."
Người đàn ông anh tuấn cười đi tới bên cạnh người yêu của mình, bàn tay to thon dài chống ở trên lan can hơi hơi cúi người, môi rơi xuống.
Còn không đợi thanh niên phản ứng lại đây, nụ hôn này lại gia tăng, sau khi một hôn này xong, Tạ Mộc toàn bộ ánh mắt đều mềm xuống dưới.
Bạc Khâm hơi hơi rũ mắt thấy thanh niên đỏ mặt nhìn về phía mình, ngực anh trên dưới phập phồng, hô hấp không xong, đôi môi đẹp giờ phút này óng ánh nước, như là lau mật đường, đôi mắt hạnh to tròn mê mang, càng nhiều vẫn là tình ý bị trêu chọc mà lên.
"Làm gì đột nhiên hôn em......"
Hoãn mấy chục giây, thanh niên thanh âm mềm mại hỏi.
"Bởi vì em quá ngọt."
Người đàn ông thấy cậu như vậy, đôi tay nhịn không được bắt đầu ở trên người thanh niên trườn.
"Đừng...... Đây là bên ngoài......"
Tạ Mộc thấp giọng cự tuyệt, trong mắt tràn đầy ngượng ngùng.
"Sợ cái gì, nơi này chỉ có chúng ta."
Bạc Khâm ở trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của thanh niên một chút một chút nhẹ mổ, thanh âm từ tính đè thấp, càng thêm như là đang mê hoặc, "Trước kia không phải cũng ở chỗ này làm sao? Hửm? Không phải thực thoải mái sao"
"Đó là anh ép cho......"
Tạ Mộc bị anh trêu chọc cả người nhũn ra, đối mặt với yêu cầu của người yêu dường như muốn chống cự cũng không được, nhưng vẫn là nỗ lực lên án, "Hơn nữa, hơn nữa đó là buổi tối......"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit ĐM] Tra công đến chết vẫn cho ta là Bạch Liên Hoa- Đường Vĩ Soái.
RomansaVăn án: Nhiêm vụ của Tạ Mộc là làm tra công yêu mình. Anh am hiểu nhất là ngụy trang thành một đóa Bạch Liên hoa. Điềm đạm đáng yêu, thiện lương lại ngây thơ. Cho dù anh có trở thành cái giày rách tra công đã từng vứt bỏ, cũng...