Cuộc sống cấp ba của Tạ Mộc, giống như một thùng nước đục.
Không biết đã đắc tội thủ lĩnh Đàm Đào của đám học sinh mới chuyển trường đến ở chỗ nào mà trước giờ chưa được sống yên ổn.
Lên lớp, tan học, thậm chí là buổi tối đi ngủ, đều phải chịu các loại chiêu trò bắt nạt của Đàm Đào.
Bị nhốt trong nhà vệ sinh rồi bị dội nước, trơ mắt nhìn sách bài tập bị xé sạch, buổi tối chăn đắp thì ướt nhẹp, ngày đông giá lạnh, chỉ có thể cuộn mình vào tự sưởi ấm.
Đàm Đào đối với cậu mà nói, giống như một ngọn núi cao chắn ngang trên đường đời của cậu, có hắn, Tạ Mộc không nhìn thấy một chút hy vọng nào.
Người thiếu niên chẳng bao giờ cáu gắt này cũng đã từng phản kháng, nhưng rồi cuối cùng, chỉ có thể oan ức lựa chọn tránh né.
Cậu tự khuyên mình, nhịn một chút đi, đợi đến lên đại học rồi, sẽ không phải gặp lại người này nữa.
Cho đến ngày đó, Đàm Đào cùng người khác trộm chạy ra ngoài uống rượu, say khướt leo tường trở về.
Hắn tìm được thiếu niên đó, kéo người nhà vệ sinh, đè ở trên tường.
Đàm Đào kéo quần áo Tạ Mộc, đôi môi đầy mùi rượu cứ cọ qua cọ lại trên mặt cậu, hắn muốn hôn lên đôi môi mềm mại của thiếu niên.
Tạ Mộc kinh hãi trốn tránh, lần đầu tiên cậu không im lặng nữa mà nỗ lực kêu cứu, lại bị người đè phía trước che miệng lại.
Cậu không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể nỗ lực giãy dụa, tuyệt vọng cảm nhận quần áo trên người dần dần bị lột đi.
Thiếu niên giãy dụa, nước mắt lộp bộp rơi xuống tay Đàm Đào.
"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc cho tôi hôn một cái..."
Người đàn ông như ác ma đó đang đè trên người cậu, vừa lẩm bẩm nói, vừa cởi quần Tạ Mộc.
Không --
Cút ngay --
Cứu mạng, ai đến cứu cậu với --
Tạ Mộc sợ đến phát run, lúc nghĩ rằng lần này mình chạy không thoát được, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói.
Lạnh lùng, không có kiên nhẫn, rất êm tai.
"Đàm Đào, cút ra đây cho tôi."
Tên ác ma kia dừng lại, như là kỳ tích vậy, hắn buông lỏng tay ra.
Khoang mũi tràn ngập mùi hoa Sơn Chi, thiếu niên liều mạng đẩy hắn ta ra, bất chập quần áo trên người bị kéo xộc xệch, đôi mắt đỏ bừng đẩy cửa xông ra ngoài.
Ở ngoài có một người, cậu không dám ngẩng đầu xem, vội vã chạy đi.
Bên tai, là giọng nói lười biếng không kiên nhẫn của ác ma Đàm Đào, "Làm gì đấy, không thấy tôi đang bận sao?"
Tiếp đó, là tiếng nắm đấm đấm vào da thịt, thiếu niên ôm lấy quần áo, nghe thấy giọng Đàm Đào tức đến nổ phổi, "Bạc Khâm cậu điên đấy à, sao lại đánh tôi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit ĐM] Tra công đến chết vẫn cho ta là Bạch Liên Hoa- Đường Vĩ Soái.
Roman d'amourVăn án: Nhiêm vụ của Tạ Mộc là làm tra công yêu mình. Anh am hiểu nhất là ngụy trang thành một đóa Bạch Liên hoa. Điềm đạm đáng yêu, thiện lương lại ngây thơ. Cho dù anh có trở thành cái giày rách tra công đã từng vứt bỏ, cũng...