28. Đáp án trong lòng anh

1.2K 81 19
                                    


Cái nắng nóng gay gắt của Thái Lan những ngày hè luôn luôn có một sức mạnh ghê gớm phá vỡ tất cả mọi giới hạn, dưới những tia nắng gay gắt chiếu thẳng lên đỉnh đầu mà vẫn phải tần tảo chạy ngược chạy xuôi để quay phim quả thật là vạch giới hạn cho bất kỳ một ai với sức khoẻ và mức đề kháng bình thường, kiểu gì rồi cũng sẽ sinh bệnh không nặng thì nhẹ.

Từ sáng sớm khi thức dậy với cái cổ họng đắng chát nặng nề, mọi thứ âm thanh phát ra đều chỉ là những tiếng thở trầm đục, sự đau buốt như thể có những mũi nhọn li ti từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ đâm vào cổ họng, Saint đã biết được rằng cái cổ của mình gặp vấn đề lớn rồi. Nhưng cũng may Saint chỉ là diễn viên chứ không phải ca sĩ, cổ họng dù cần thiết nhưng cũng không phải là thứ quan trọng nhất, chỉ cần không phát bệnh nằm giường thì mọi thứ đều không phải là vấn đề, vậy nên Saint vẫn nhất quyết đem theo cái cổ họng chẳng phát ra nổi âm thanh và cơ thể có chút rã rời tới trường quay. Dù sao bộ phim cũng đang dần hoàn thiện, bước vào giai đoạn quan trọng thì dù chỉ là một giây phút thôi cũng không được phí phạm, nên Saint cũng không cho phép mình làm chậm tiến độ của cả đoàn, hoặc là tự Saint cho rằng mình nên như vậy.

Saint tự mắng mình ngu ngốc khi sáng sớm hôm nay đã bỏ ngoài tai mọi sự ngăn cản của anh Chen mà mặc kệ sức khoẻ chạy tới trường quay, bởi cảnh quay của Saint không quá nhiều chỉ còn một vài cảnh lẻ tẻ mà 'hôm nay không quay thì ngày mai hoàn thành cũng không sao', đây là nguyên văn lời mà đạo diễn đã nói với anh khi biết đến tình trạng sức khoẻ không tốt của Saint.

Giờ nghỉ trưa của Saint hôm nay dài thật dài bởi cảnh quay không còn nhiều, thật ra Saint luôn hiểu, anh nhất quyết phải tới quay không phải chỉ vì tinh thần trách nhiệm quá cao của mình mà bởi lý do cá nhân cũng cao không kém, bởi Saint muốn đợi đến bữa trưa của ngày hôm nay, bởi Saint sợ rằng nếu mình ở nhà thì người kia sẽ không tới đưa cơm hộp cho anh được, cả một tháng nay Saint đã quen với việc ăn cơm trưa do người kia đưa tới mất rồi, chỉ một hộp cơm mỗi ngày cũng đã đủ làm trái tim anh như mềm nhũn ra, lớp vỏ bọc kiêu ngạo như thể bị bóc tách ra từng chút từng chút một.

Có tự mắng mình ngốc nghếch không chút tiền đồ bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể làm Saint thôi hành động như một kẻ ngốc mỗi lần nhắc tới Perth dạo gần đây.

Vui vẻ mỉm cười nhận cơm hộp và nước trái cây từ tay anh Chen, lại không nghĩ rằng anh Chen đưa cho mình thêm một hũ nhỏ, nói rằng đây là chanh mật ong bảo Saint ngậm cho đỡ viêm họng. Saint ngẩn ngơ một lúc nhìn hũ thuỷ tinh màu nâu sậm trong tay mình, cảm giác như thứ mật ngọt sền sệt ấy đang tràn ra lấp kín cả trái tim vốn đã mềm như một miếng bánh xốp.

"Có nhất thiết phải vui đến vậy không?" Giọng anh Chen vang lên bên cạnh Saint vừa như trêu chọc lại cũng vừa như trách cứ, anh lại còn không hiểu Saint vì cái gì mà cố sống cố chết lết thân mình tới đây hay sao.

Saint nghiêm túc khép lại miệng cười, dùng ngón tay nhón lấy một miếng chanh từ trong lọ, nước mật ong đặc sánh bám đầy trên cả lát chanh thái mỏng, nhìn vừa đẹp mắt vừa tạo cảm giác thèm ăn, bỏ miếng chanh vào trong miệng như thưởng thức, vẻ mặt thoả mãn như chú mèo nhỏ được gãi ngứa.

Hoàn || PerthSaint || Bí mật của anh, của emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ