12. Vì đó là anh...

4.8K 193 74
                                    


Bàn tay cầm điện thoại lên, không biết từ lúc nào đã trượt tay lên một cái tên vừa quen vừa xa lạ, cảm giác quen thuộc nhưng trái tim lại thấy như vô cùng xa lạ. Trong lúc vẫn còn đang nghĩ vẩn vơ, ngón tay lại đã vô tình chạm lên nút gọi, lúc hoàn hồn lại trong điện thoại đã vang lên những tiếng tút dài, mỗi giây trôi qua lại như càng thêm vô vọng.

Điện thoại cứ rung lên từng hồi những tiếng như vang lại từ một nơi rất xa, thời gian trôi qua lâu đến độ Perth chắc chắn rằng anh sẽ không nghe máy thì những tiếng tút nhỏ lại chấm dứt, thay vào đó là sự im lặng.

Im lặng trôi qua rất lâu, Perth không lên tiếng, đối phương cũng vẫn lặng im, là chính Perth không biết nên nói gì lúc này, lại chỉ biết đợi anh lên tiếng trước. Perth chỉ lặng im chờ đợi, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ rằng mình lỡ làm sai điều gì đó thì anh sẽ lại lập tức cúp máy. Perth chờ đợi rất lâu, lâu đến độ tưởng chừng như sẽ chẳng thể chờ được để nghe thấy giọng anh thì đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng hỏi rất khẽ.

"Có chuyện gì vậy Perth?"

Giọng nói chỉ vừa rồi vẫn còn nghe thấy rõ ràng ngay bên cạnh, nay đã xa xôi như cách cả một vòng trái đất, trong giọng của anh không có tức giận, không vui vẻ cũng chẳng hờn giận, chỉ là những tiếng nói bình thản như chẳng hề vướng bận điều gì, làm cho những nhộn nhạo trong lòng Perth càng lúc càng cảm thấy cồn cào, khó chịu, và hình như cả những tuyệt vọng như đang dần dần từ trái tim lan đi khắp cơ thể.

"Anh Saint, chúng ta vẫn còn là bạn bè với nhau phải không anh?"

"Ừ. Nếu không còn chuyện gì anh cúp máy trước."

"Anh Saint, em..."

Perth chưa kịp hoàn chỉnh câu nói của mình đã chỉ còn nghe được một tràng những tiếng tút dài, liên tiếp và hối hả và cả đau lòng. Thật ra nếu anh Saint có không cúp máy, Perth cũng không biết sẽ nói thêm điều gì với anh, chỉ vì muốn níu kéo anh lại một chút nên mới lên tiếng gọi anh mà thôi.

Hình như là, mối quan hệ của hai người họ, dù là gì đi nữa thì cũng đã kết thúc rồi.

Bóng đêm cứ như vậy nuốt trọn thân hình nhỏ bé đã đổ gục, vừa vì tác dụng của rượu, vừa vì trái tim cứ mãi đập những hồi nhức nhối chẳng theo quy luật, đau lòng đến nghẹt thở.

Có lẽ là bởi vì mất mát nên mới đau lòng, nhỉ?

.
Sáng hôm sau Perth thức dậy với cái đầu đau nhức, Perth không nhớ mình đã uống bao nhiêu, nhưng nhìn vỏ lon bia nằm lăn lóc trên mặt bàn cũng đoán được đại khái không hề ít. Xoa xoa hai mắt nhức mỏi rồi tự tiến vào nhà bếp tìm kiếm gì đó để lấp đầy cái bụng đang cồn cào, buồn một nỗi là tủ lạnh lại trống không giống y như cái bụng rỗng của cậu lúc này vậy.

Perth thất thểu cầm điện thoại lên gọi cho anh Big, nhờ anh mua cho mình một chút đồ ăn, dù sao một lát nữa cũng sẽ có lịch trình.

Nhanh chóng đem đống vỏ lon bia rỗng ném hết vào trong thùng rác, để cho anh Big nhìn thấy cảnh tượng ngổn ngang như thế này, nhất định sẽ bị mắng, sẽ bị nói biết là có lịch trình mà còn uống say là rất không trách nhiệm. Đối với anh Big, công việc vẫn luôn là điều quan trọng hơn hết thảy, những sai sót hay bất kỳ một điều gì đó làm ảnh hưởng đến công việc, nhất định không được để xảy ra. Đôi khi Perth cũng cảm thấy, đối với công việc, cậu cứ hoạt động như một con robot được lập trình sẵn, không được xảy ra sai sót, cũng không có được tình cảm ấm áp. Nhiều khi cũng cảm thấy bản thân mình rất đáng thương.

Hoàn || PerthSaint || Bí mật của anh, của emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ