11. Buông tay?

4.1K 206 75
                                    


Perth tự giật mình vì những gì mình vừa nói ra, vì câu hỏi đến chính mình cũng không thể ngờ tới, lời vừa thốt ra khỏi miệng, lại đã cảm thấy hối hận muốn nuốt vào trong dạ dày.

Chậm chạp đưa mắt nhìn lên người phía đối diện, ánh mắt anh thoáng lên một chút hoang mang hoảng hốt, anh hơi ngẩn người nhìn thẳng vào cậu, chứng tỏ rằng đối với câu hỏi này, anh cũng vô cùng bất ngờ. Perth không thật sự cố tình muốn nói ra những điều như vậy, nhưng một câu là anh em tốt của anh và Ping làm cậu không nhịn được, trước đây, anh cũng nói với mọi người anh và cậu là anh em tốt không phải sao? Anh em tốt, là anh em như thế nào? Giống với cậu và anh đã từng, phải không? Có phải cậu đang quá nhạy cảm với hai từ anh em này?

"Ý em là sao?"

Đến chính Perth còn không hiểu được mình đang mong muốn điều gì từ anh nữa, có chút mơ hồ không nói lên thành lời. Cậu im lặng rất lâu, nhìn anh, anh cũng vẫn không nói gì, chờ đợi một câu trả lời từ cậu.

Được rồi Perth, vòng vo mãi cũng không phải là chuyện tốt, nói thì cũng đã nói ra rồi, thẳng thắn vẫn hợp với tính cách của cậu hơn.

"Ngày đó, em gặp anh nói chuyện cùng anh Mean, về em."

"À, đó là lý do của việc em trốn tránh anh? Vì em biết rằng anh thích em? Thích không giống với những người khác?" Ánh mắt Saint có phần gay gắt.

"Em..."

"Vậy thì bây giờ em không cần phải trốn anh nữa đâu, 5 năm qua, đủ làm anh thay đổi rồi, em có thể yên tâm anh không làm ảnh hưởng gì tới em đâu."

Saint nói xong ngừng lại một chút như muốn nói thêm điều gì, nhưng đợi mãi cũng không thấy anh tiếp tục nói, chỉ lẳng lặng nhìn về một khoảng không nào đó đằng sau lưng Perth, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Vừa đúng lúc này, nhân viên quán ăn mang đồ ăn lên cho hai người, từng món ăn được bày biện trang trí đơn giản mà đẹp mắt, mùi thơm dần dần loan toả kích thích dạ dày. Đặt hết đồ ăn lên bàn, nhân viên lịch sự chúc hai người ngon miệng rồi rời đi, dường như cũng cảm thấy không khí nặng nề nơi đây mà nhanh chóng quay đi không lưu lại quá lâu.

Nhân viên vừa đi khỏi Saint cầm đũa lên bắt đầu ăn, chỉ là không hiểu sao cảm thấy đồ ăn đẹp đẽ trước mắt này lại vừa nhạt vừa đắng, vị đắng chát không biết từ đâu, từ dạ dày đang nhộn nhạo hay là từ đồ ăn vừa được đưa vào miệng Saint cũng không rõ ràng nữa, chỉ biết nó làm sống mũi của anh có chút cay, nước mắt cũng như muốn chảy ra. Để che dấu những xúc cảm nặng nề trong lòng chỉ còn biết cúi đầu ăn cơm, nhưng lại cũng không cảm nhận được chút mùi vị nào của đồ ăn.

Perth nhìn Saint cúi đầu chầm chậm ăn cơm, một lần ngẩng đầu nhìn lên cũng không có, trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói, muốn thanh minh cho chính mình, muốn xin lỗi anh, muốn nói cho anh biết cảm nhận của mình, nhưng đến cùng thoát ra khỏi miệng chỉ còn là một tiếng thở dài đau lòng.

Biết nói gì với anh bây giờ, thật ra anh nói rất đúng, đó là lý do mà Perth tránh mặt anh những ngày trước đây, nhưng, cậu đã hối hận rồi mà, lúc này nếu cậu giải thích, liệu anh có tin cậu hay không?

Hoàn || PerthSaint || Bí mật của anh, của emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ