☔ CHƯƠNG 369: SINH NON☔

51 6 0
                                    

"Con..."
Ông Yoongi trừng lớn mắt:
"Con lại đang náo loạn cái gì?"
Jooe kích động nói:
"Ba kết hôn, có nghĩ tới con hay không? Con đã quen ba chỉ quan tâm con, chỉ yêu con, nhưng hiện tại ba muốn đi thích người khác! Park Jihyo coi như xong, bà là vợ ba, không giống với con! Nhưng Tzuyu thì sao? Con mới là con gái của ba mà, vì sao ba phải thích cô ta? Ba có biết trong lòng con khó chịu bao nhiêu hay không? Ba có một trăm nữ nhân con cũng không quản, nhưng vị trí con gái chỉ có thể là của con, ba chỉ có thể có một đứa con gái là con!"
"Con..."
Ông Yoongi hít vào một hơi, đột nhiên không biết làm sao bây giờ. Jooe để ý điểm ấy, ông biết. Nhưng mà, ông không cho là cái này có cái gì cần để ý. Phải là Jooe, vĩnh viễn là Jooe. Ông và Tzuyu, cũng không khả năng nhanh như vậy thành lập quan hệ cha và con gái.
Ông tự nhiên muốn chiếu cố cảm xúc của bà Jihyo, đối đãi với Tzuyu và Jooe ngang nhau. Nhưng bình thường ở chung, tâm lý ông là theo hình thức trưởng bối bình thường đối với vãn bối, Tzuyu hiểu chuyện, làm trưởng bối thích cô thực tự nhiên! Ở sâu trong nội tâm của ông, con gái của ông chỉ có Jooe!
"Vì sao con phải để ý cái này đây?"
Ông Yoongi hỏi:
"Ba đã nói thật rõ ràng với con rồi, con gái của ba, vĩnh viễn chỉ có thể là con! Khi ba và dì kết hôn, đối với YuYu và đối với con, đương nhiên phải giống nhau, bằng không dì của con sẽ nghĩ như thế nào?"
"Nhưng là họ cố tình nổ lực! Thừa dịp con không ở đây, đi lấy lòng ba! Ai biết ba có thể trúng quỷ kế của họ hay không, thân mật với họ, lạnh nhạt với con?"
Ông Yoongi hít sâu một hơi, có chút không kiên nhẫn với cô ta:
"Con lại cố tình gây sự như vậy, ta liền thật sự lạnh nhạt với con! Nhanh thu dọn đồ đạc, về nhà!"
"A --"
Jooe hét lên một tiếng:
"Con không cần! Con không cần trở về! Con không muốn nhìn thấy họ!"
"Con không phải muốn ta buộc con trở về chứ!"
Ông Yoongi rống to, đưa tay kéo cánh tay cô ta. Ai biết cô ta không đứng vững, lảo đảo một cái liền ngã quỳ rạp trên mặt đất.
Ông Yoongi hoảng sợ, sợ cô ta té bị thương làm sao, vội vàng đến đỡ:
"Jooe, con thế nào? Có làm sao hay không?"
Jooe cảm giác trên người có chút đau, nhưng cô ta nghĩ hẳn là không có gì cùng lắm thì, liền chịu đựng đau, ngẩng đầu nhìn ông:
"Ba... Không quay về được không? Chúng ta ở chỗ này không tốt sao?"
Ông Yoongi đẩy cô ta ra, đứng dậy đi ra ngoài:
"Con không nghe lời, ta chỉ có thể một mình trở về!"
Jooe ngẩn ra, đưa tay muốn bắt lấy ông, đột nhiên cảm giác bụng truyền đến một trận đau nhức:
"Ba -- con đau..."
Ông Yoongi không để ý tới cô ta, nghĩ cô ta muốn lừa gạt mình quay đầu.
Jooe hét lớn một tiếng:
"Ba... Cứu con, bụng con đau quá..."
Ông Yoongi sửng sốt, thấy phía sau cả người cô ta cuộn thành một đoàn, vội vàng tiến lên:
"Bị làm sao?"
"Không biết... Bụng đau quá..."
Ông Yoongi đưa tay đè chỗ dạ dày cô ta lại:
"Nơi này sao? Có phải ăn đồ hư bụng hay không?"
Jooe lắc đầu, rên rỉ nói:
"Phía dưới..."
Phía dưới? Tay ông Yoongi đi xuống, đột nhiên ngừng lại, tròng mắt biến sắc, ôm mạnh lấy cô ta đi ra ngoài:
"Nhịn một chút, có thể là viêm ruột thừa cấp tính!"

Ngồi xe taxi đến bệnh viện, ông Yoongi ôm cô ta xuống xe, phát hiện chỗ cô ta ngồi qua có một vết máu. Hai tay ông cứng ngắt ôm chặt cô ta, vừa đi vừa hỏi:
"Joow, nói cho ba ba, con không phải là quen bạn trai?"
Jooe tái nhợt tựa vào trong lòng ngực của ông, lông mi giật giật, không có khí lực trả lời.

Trải qua bác sĩ kiểm tra, xác định là có thai ngoài tử cung, phải lập tức giải phẫu.
Ông Yoongi giống như bị ngũ lôi oanh kích, đứng ngây nửa ngày, suy sụp ngã tựa vào trên tường. Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy?

Sau khi giải phẫu kết thúc, Jooe bị chuyển tới phòng bệnh. Ông Yoongi đi vào phòng bệnh, một cái chớp mắt hoảng hốt đó già đi rất nhiều. Jooe thật lâu mới tỉnh lại, nhìn thấy ông, ngập ngừng kêu một tiếng:
"Ba..."
"Con có biết con phát sinh chuyện gì sao?"
Ông Yoongi đau lòng hỏi. Là ông không quản tốt cô ta, không đủ quan tâm, mới để cho cô ta ra loại sự tình này...
"Con..."
Jooe nào biết đâu? Bất quá, khi vừa mới xuống xe ông hỏi câu nói kia cô ta còn nhớ rõ, cho nên đại khái có thể đoán được. Cô ta giật mình một cái, khởi động mạnh nửa người trên, kích động hỏi:
"Con làm sao vậy?! Con làm sao vậy?"
Ông Yoongi không biết nên mắng hay là yêu thương, ôm cô ta vào trong ngực:
"Con đứa nhỏ này, sao hồ đồ như vậy!"
"Ba --"
Min Jooe không trải qua vấp váp gì, ông Yoongi quản giáo lại nghiêm, cô ta cũng là cẩm y ngọc thực lớn lên. Gặp được loại sự tình này, hoang mang lo sợ, trừ bỏ khóc, chỉ biết khóc. Hơn nữa, cô ta căn bản còn không xác định là chuyện gì, nhưng tiềm thức đã muốn bài xích không muốn biết.
Cô ta sợ hãi!
Ông Yoongi buông cô ta ra, vừa đau vừa giận:
"Con thiếu chút nữa mất mạng có biết hay không?!"
"Làm sao có thể?"
Jooe cả kinh hỏi.
"Thai ngoài tử cung xử lý trễ sẽ chết người!"
Ông Yoongi tức giận nói:
"Con mang thai hai tháng, chính mình không biết sao?! Con lúc trước còn uống thuốc bậy! Cái nam nhân kia là ai?!"
Min Jooe cả kinh, lại cả kinh, hôn mê bất tỉnh.
Ông Yoongi choáng váng, nửa ngày mới nhảy dựng lên, rung nhanh chuông kêu y tá. Chờ Jooe lại tỉnh lại, ông cũng không dám rống loạn lên. Chuyện lớn như vậy, trong lòng Jooe khẳng định khổ sở, ông làm ba, nếu không cho cô ta dựa vào, cô ta có thể làm sao bây giờ?

Jooe hôm đó ở trong bệnh viện, ông Yoongi thẳng đến buổi tối mới hồi phục tinh thần lại. Tình huống hiện tại, là không có cách nào khác về nước, ông gọi điện thoại cho bà Jihyo:
"Jooe bệnh tình tăng thêm, một thời gian ngắn cũng chưa về được."
"Sao tăng thêm? Lúc trước không phải tốt lắm sao?"
Bà Jihyo vội hỏi:
"Con bé thế nào? Bác sĩ nói như thế nào?"
"Ở bệnh viện truyền dịch, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi. Nhưng thân mình hư, không thể bay đường dài."
"Hả..."
Bà Jihyo ngừng một chút:
"Vậy có muốn em và Tzuyu đến đó hay không? Chúng em có thể chiếu cố nó, thuận tiện làm lễ mừng năm mới ngay tại bên kia."
"Không cần, anh chiếu cố nó là tốt rồi."
Ông Yoongi tự nhiên không thể để cho họ biết Jooe xảy ra chuyện gì. Jooe là thiên kim Min thị, chuyện này không thể để cho bất luận kẻ nào biết, bằng không danh dự sẽ phá hủy. Ông khó xử nói:
"Khả năng phải năm sau anh mới có thể trở về, em và Tzuyu..."
Bà Jihyo hiểu được ý tứ của ông, dịu dàng nói:
"Chúng em không có việc gì, anh chiếu cố Jooe thật tốt đi, em và Tzuyu có thể chiếu cố chính mình."
"Thực xin lỗi..."
"Người một nhà không cần nói cái này."
"Nếu có xã giao gì cần tham dự, em hỏi quản gia và thư ký một chút, cũng có thể gọi điện thoại cho ta."
"Được."
Bà Jihyo cúp điện thoại, nhìn Tzuyu ngồi bên cạnh:
"Jooe bệnh nghiêm trọng, chú của con muốn chiếu cố con bé, không trở lại lễ mừng năm mới."
Tôi như nghĩ tới cái gì trầm mặc trong chốc lát:
"Vậy vẫn là hai chúng ta à, chẳng qua đổi cái địa phương mà thôi."

BẢO BỐI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC *PHẦN 4* [KOOKTZU]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ