Trọng Sinh Chi Man Phu Lang
chu-du-thao-nguyen-Mong-Co-cover
Tác giả: Tiêu Hồ Điệp
Raw & QT: gekkabijin.wordpress.com
Thể loại: chủng điền văn, xuyên việt, dị thế, chủ công, nhất công đa thụ, tra công x cường thụ.
Edit: meolonely (https://meolonely.wordpress.com/dam-my/trong-sinh-chi-man-phu-lang/)
Văn án:
Bộ đội đặc chủng Dụ Phi khi chấp hành nhiệm vụ quang vinh hi sinh, trọng sinh đến một thế giới chỉ có nam nhân thông ass.
May mắn hắn không phải là người sinh nhi tử, đồng chí Dụ Phi là thuần 1 nhẹ nhàng thở ra.
Lấy phu lang? Nhưng mà ta không thích giả gái...
Ở rể nơi thảo nguyên bắc Man tộc sao? Dụ Phi hai mắt tỏa sáng, nếu người này đẹp trai ta liền chấp nhận, không có vấn đề, gia đồng ý!
Làm ruộng văn, ấm áp, mỹ thực phụ liệu.
Quét mìn: chủ công, thụ rất mạnh, công có chút cặn bã. Tuy truyện không dài lắm nhưng có thể có tình tiết tử sản nhũ, độc giả cẩn thận khi đi vào.(tình tiết sinh tử, sản nhũ chỉ có trong phiên ngoại)
Chú ý: Trong chuyện này gần như cuối chương nào tác giả cũng có lời muốn nói, mình lại lười edit lời tác giả, cộng thêm thật sự là nhiều lúc mình không biết tác giả muốn nói cái gì luôn nên mình edit lời tác giả sơ sơ thôi nhé, chỗ nào không hiểu thì để y như qt luôn, bạn nào đọc mà hiểu được thì tốt, không hiểu thì bỏ qua luôn khỏi đọc cũng được.
Chương 1: Ở rể
Ngày mùa hè nắng chói chang, gay gắt như muốn thiêu đốt toàn bộ mọi thứ. Bên trong xe ngựa nhỏ hẹp đơn sơ, Dụ Phi hé ra khuôn mặt xanh trắng yếu nhược đầy buồn ngủ. Mặt đường toàn ổ gà lắc lư như điên khiến xương cốt cả người hắn đều đau, nhưng hành trình kéo dài đã khiến hắn đau đến chết lặng, nếu không phải bên cạnh hắn còn có một nam nhân đang ngồi lải nhải nguyên một đường, hắn thật sự muốn nhắm mắt lại mà hảo hảo ngủ một giấc.
"Tiểu Phi. . . . Đừng trách a cha nhẫn tâm, năm nay mất mùa không thu hoạch được chút nào, trời lại hại a phụ của con bệnh nặng, con đi là cứu cả nhà chúng ta. . . . Con cũng đừng lo lắng, tuy bắc Man tộc có chút hoang vu, nhưng tiểu tử ít, con đi, ca nhân nhà vợ đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo con. . ."
Chửi thầm mẹ nó lần thứ bốn mươi, đại thúc ngươi có phiền hay không. Dụ Phi không còn khí lực mà nâng mí mắt, quăng cái xem thường.
Thấy bộ dáng yên lặng của Dụ Phi, trong lòng Tống Vân lại đau xót. Đứa con này là hắn sinh non, năm ấy sinh đứa nhỏ ra cũng là đại hạn, đất khô lại thành từng cục, người một nhà suýt nữa đói chết. Hắn mỗi ngày nhai rau dại rễ cây sống qua ngày, lại không có sữa nuôi đứa nhỏ. Cho nên đứa nhỏ này từ nhỏ thân thể yếu đuối lại nhiều bệnh, so với hai tiểu ca trong nhà còn được nuông chiều hơn. Tròn mười tám tuổi lại không thể gánh vác cái gì, không có nhà nào nguyện ý gả ca nhân cho đứa nhỏ này. Nửa năm trước thời điểm lên núi hái rau dại còn bị ngã đụng đầu, sau khi tỉnh lại thì lại mất trí nhớ, việc gì cũng quên sạch. Lần này người môi giới bên bắc Man tộc đến, hắn không khỏi có chút động tâm.
BẠN ĐANG ĐỌC
tráng thụ edit
Romancetruyện edit mình thấy hay (chủ yếu lâu lâu mình muốn xem lại tác phẩm là do người khác edit mình chỉ mang lên đây thôi)