Bình thường dọn nhà xong chị sẽ may đồ cho khách hoặc chat nhóm bàn công việc với chị em trong tổ may "Thu Hoài", nhưng hôm nay con sốt nên chị bỏ hết. Chị ninh ít xương nấu cháo cho con, dỗ bé ăn, dỗ bé uống thuốc. Bông ngoan lắm, mẹ Hoài bảo gì cũng nghe. Con dễ thương thế này mà ba Bách mẹ Bích cứ kêu khó nuôi là sao nhỉ?
- Nhà mẹ Hoài ở đây á? Mẹ Hoài cho Bông ở với mẹ nha! Không là Bông nhớ mẹ Bông sốt luôn ý!
Con nhỏ này mồm mép dễ sợ, mẹ ừ ừ rồi kể chuyện cổ tích cho bé nghe. Mấy ngày liền có con ở cùng chị vui lắm, lúc bé khỏi ốm cậu Bách cô Bích đến đón lòng chị trùng xuống hẳn. Bọn họ phải lựa lúc Bông ngủ mới dám đến, tại sợ con bé bám mẹ Hoài không chịu về. Biết chị lại tiếp tục làm giúp việc cho nhà người ta, cô Bích chau mày thắc mắc.
- Em thấy chị chỉ may đồ thôi cũng đủ dư dả rồi, đâu cần làm giúp việc kiếm thêm đâu? Cái nghề đó dù thu nhập khá đến mấy cũng bị người ta khinh đó, chị không sợ à?
- Ơ chị kiếm tiền bằng sức lao động của mình chứ có cướp giật của ai đâu mà sợ hả cô? Có chỗ ăn chỗ ở miễn phí, lại thêm lương thưởng cao ngất ngưởng tội gì không làm? Chị giờ cứ chắt chiu được đồng nào hay đồng ấy cô ạ, chỉ mong sang năm xây được nhà mới cho ba mẹ, còn ai nói gì thì họ tự nghe, chị chả quan tâm. Miễn chủ của chị không chê chị, vẫn thuê chị là được.
- Chị yên tâm, không khéo nó thuê chị cả đời luôn đấy.
Cậu Bách buột miệng, chị Hoài ngơ ngác hỏi.
- Nó...nó là ai?
- Nó là thằng chủ nhà của chị chứ còn ai nữa? Chị vừa có kinh nghiệm làm kiểu công việc này vừa nhanh nhẹn tháo vát, ai mà chả thích thuê lâu dài.
Ba Bông nhanh trí chữa lời, mẹ Bông nhìn thái độ khác thường của ba Bông thì lờ mờ đoán được anh chủ nhà xông xênh của chị Hoài rồi. Cô chả hiểu anh quá đi, đã là thứ anh muốn, kiểu gì anh cũng giành được. Cô cố cười gượng, anh Bách thấy cô tâm trạng não nề liền kéo cô vào lòng. Một tay anh ôm Bông, một tay quàng qua vai cô, trước khi về anh còn đặt chị Hoài may cho anh bộ đồ vest để mặc đi chơi Tết dương với người yêu. Đợt cuối năm đơn hàng của chị chất đống, nhưng chỗ người quen nên chị cố làm thêm cho cậu. Đến sáng hôm ba mốt tháng mười hai chị mới hoàn thiện xong bộ đồ của cậu, tranh thủ giặt là rồi tầm chiều tối chị bắt xe buýt qua công ty cậu giao hàng.
"Chị đang ở dưới, cậu xuống được không?"
Chị nhắn cho cậu, thằng bé rất nhanh đã nhắn lại.
"Chị lên tầng hai tư đợi em nhé, em họp sắp xong rồi."
Chị nhắn "Ừ." cho cậu rồi nhấn thang máy lên tầng hai tư. Chị từng đến đây tìm Niệm nên chắc các cô ở quầy lễ tân quen mặt rồi, chả thấy ai hỏi han gì cả. Phòng làm việc của Niệm cũng ở cùng tầng với phòng họp, chị vô tư ngồi xuống bàn uống nước, tự rót trà cho mình. Có ông sếp lớn họp xong đi ra thấy chị chợt như thấy nắng chiếu vào lòng. Chả hiểu có việc gì mà tới đây thế này? Có việc gì không gọi điện được hay sao mà phải tới tận đây tìm? Đến cũng có ai tiếp đâu mà đến? Cậu tự nhủ, rồi ra vẻ kiêu căng bước qua người kia coi như không nhìn thấy, để ai đó phải gọi mình. Ngờ đâu, mãi chả thấy người ta gọi, lại thấy kêu Bách ơi, gặp Bách rồi hí ha hí hửng chị chị cậu cậu, cậu thử đồ luôn đi có gì chị còn sửa. Có cái bộ đồ, mặc lúc nào chả được mà làm quá. Cậu hậm hực đi thẳng về phòng, cửa không khép kín nên vẫn nghe tiếng buôn chuyện rôm rả bên ngoài.