3.
Hoàng Nhân Tuấn ngước lên nhìn cánh cổng khổng lồ bằng que bạc hà cùng hai chiếc bánh gừng làm lính canh, suýt thì ngã ngửa ra đằng sau.
- Cẩn thận.
Bạn khẽ nhắc và cười nhẹ khiến sắc hồng ngượng ngập bừng nở trên hai gò má cậu. Đoạn, bạn ấn vào cúc áo việt quất của người lính canh bánh gừng. Ngay lập tức, vật vô tri nọ rùng mình như người mới tỉnh giấc. Nó nhìn thấy hai người và bắt đầu chỉnh lại tư thế sao cho nghiêm trang, oai vệ nhất rồi siết chặt cây giáo - que bạc hà của mình, ưỡn ngực nói:
- Xưởng 'Giáng Sinh' xin chào!
Cậu tròn mắt thích thú nhìn nó và chợt nhớ đến cậu bé bánh gừng trong phim hoạt hình hồi nhỏ hay xem, chỉ có điều ở đây là phiên bản to hơn mà thôi.
- Xin chào, La Tại Dân ở khu Vệ Thần, tôi muốn cho bạn nhỏ này đi thăm quan một chút, cậu có thể mở cổng cho chúng tôi vào không?
Bạn hào phóng tặng cho bánh gừng canh cổng một nụ cười tươi ơi là tươi và được đáp lại bằng sự niềm nở không kém. Bánh gừng canh cổng nhìn bạn rồi nhướn đầu lên nhìn người đứng phía sau, không giấu nổi vẻ mặt hớn hở.
- Thật sao? Là con người thật sao? Đã lâu lắm rồi mới có con người đặt chân đến đây, nhưng sao trông cậu bé này lạ vậy?
Chẳng thể trách bánh gừng nói như vậy, vì hầu hết những đứa trẻ tới đây đều chỉ tầm tám, chín tuổi mà thôi, đứa lớn nhất chắc cũng chỉ đến mười ba chứ hiếm có ai thuộc độ tuổi vị thành niên đến đây cả.
- Lạ hả?
Khóe môi kéo lên, bạn cười cười quay lại nhìn cậu chăm chú từ đầu tới chân. Nhân Tuấn hơi chột dạ lùi lại, run run hỏi: Tớ thì làm sao? Sau một hồi lâu săm soi, bạn bật cười lớn rồi tiến lại quàng vai cậu. Bạn cao hơn cậu một chút, chỉ vu vơ vòng tay qua là vừa vặn đặt đúng trên vai cậu.
- Đúng là có lạ thật. Trông đẹp trai hơn hồi nhỏ nhiều.
Bạn đang nhìn cậu mà cười dịu dàng, mắt híp cả lại, khoảng cách gần lắm. Cậu biết nếu bây giờ mình cũng nghiêng mặt sang thì kiểu gì hai đứa cũng chạm môi nên cậu không có dám, đáy mắt bối rối lay động như mặt biển cuồn cuộn. Trống ngực cậu đập rộn ràng từng đợt, càng ngày càng mất kiểm soát. Không ổn rồi, cứ thế này có khi bạn sẽ nghe thấy mất. Cậu nhanh chóng lách đầu qua, cố gắng li khai nhưng vẫn phải tỏ thái độ vui vẻ để tránh việc trông bị mất tự nhiên quá.
- Ha ha, thôi mình vào luôn đi!
Chẳng biết bạn có nắm được chút tâm tư ấy không mà cười hì một cái, quay sang nhìn bánh gừng canh cổng. Nó biết ý, tháo một chiếc cúc áo việt quất của mình và tung lên, sau đó dùng que bạc hà đón lấy như đánh bóng chày. Quả việt quất bay tít lên cao vút rồi nổ bụp một cái, thứ nước màu xanh bắn ra như một tín hiệu. Cánh cổng nặng trịch chầm chậm nhích từng tý một. Nó không mở hết, chỉ hé một lối nhỏ vừa đủ cho hai người đi. Bạn và cậu gật đầu thay lời cảm ơn gửi đến bánh gừng canh cổng rồi mới nối đuôi nhau bước vào.
Quả là Xưởng 'Giáng Sinh', mọi thứ ở đây đều được trang trí, thậm chí xây dựng toàn bộ bằng bánh kẹo mang những màu chủ đạo của ngày lễ này. Tòa lâu đài chính làm bằng bánh gừng, các tháp con còn lại thì ngụy trang như những que bạc hà khổng lồ. Bao quanh các tòa lâu đài tráng lệ là khu rừng thông cao chót vót, đâm thẳng lên trời như những mũi giáo. Những hàng cây ngoài cùng được trang trí với đủ thứ ruy băng, đèn nhấp nháy và một ngôi sao ở trên đỉnh chóp. Nó sáng đến nỗi khiến cho Nhân Tuấn lầm tưởng rằng đó chính là những vì tinh tú thật sự trên bầu trời hái xuống. Trên con đường với những viên gạch lót đường là những cục kẹo, cậu vừa đi vừa xoay mòng mòng với khuôn miệng há hốc, trầm trồ với khung cảnh vô thực này. Phía sau, Tại Dân chắp hai tay sau lưng và híp mắt nhìn theo, hệt như một người anh đúng nghĩa đang chăm sóc đứa em nhỏ của mình vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Najun ✔ Dream City
Fiksi Penggemarngười được chọn Tuấn x Vệ Thần Na Tột cùng của nỗi đau không phải là giả vờ cười cho qua nỗi đau mà là khóc ở nơi mà ai cũng đang cười. --- started: 021219. ended: 030520. credits to: @230I21 (Phong Tuế Nguyệt).