Mở Đầu

370 41 7
                                    


V's POV

"Làm ơn..."

Tôi nhếch mép, sự cầu xin của hắn ta chỉ làm tôi thêm hưng phấn mà thôi. Tôi theo đuổi cảm giác quyền uy, mong muốn thống trị những kẻ khác, đặt chúng ở một tầng lớp thấp hơn bản thân tôi. Tôi luôn thèm khát cảm giác đó. Cách mà chúng khẩn khoản năn nỉ cho sự bao dung để thả chúng đi luôn làm tôi thỏa mãn.

"Làm ơn hãy tha cho tôi! Tôi cần phải trở về với gia đình của mình! Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì, chỉ xin ngài hãy tha cho mạng sống của tôi!" Con sói đó khóc lóc, với hai hàng nước mắt chảy đầm đìa trên má trong khi cái nhếch mép vẫn không chút suy suyển trên khuôn mặt tôi.

Qua từng giây, sự phấn khích trong tôi cứ lớn dần. Sự sợ hãi trong đôi mắt hắn, việc hắn ta thận trọng tựa lưng vào bức tường, theo dõi nhất cử nhất động của tôi; Cách hắn ta dò xét, với đôi mắt dán chặt lên cơ thể tôi; Hay việc hắn trở nên căng thẳng tột độ trước những cử chỉ dù là nhỏ nhất của tôi và tiên đoán trường hợp xấu nhất có thể xảy đến. Tất cả đều là trò mua vui cho tôi.

"Gia đình?" Tôi rít lên với giọng nói vang vọng bên trong căn phòng mà tôi đang đứng. Tôi cười lớn, dù nó chẳng mang ý cười cợt, mắt liếc kẻ vừa rùng mình nọ. "Mày đang bảo với tao rằng mày có gia đình ấy hả?" Trong một khắc, tôi phóng thẳng tới chỗ mà con sói thảm hại kia đang lê lết sõng soài trên sàn nhà, với bàn tay tôi bao lấy cổ hắn, nâng khối thân thể đó khỏi mặt đất và ghim kẻ thảm bại đó lên tường, siết chặt cần cổ.

"Vậy thì tại sao mày lại léng phéng tới lãnh thổ của tao?" Tôi thì thầm, sự tức giận được thể hiện rõ qua cái gầm gừ. Hắn ta run rẩy đến đáng thương, chụp lấy móng vuốt của tôi, cố gắng thoát khỏi cái bóp nghẹt trong tuyệt vọng. Tôi chứng kiến cả, lấy niềm vui từ việc hắn ta yếu ớt thế nào khi đối diện với tôi. Một tiếng cười nhẹ bật ra khỏi miệng tôi.

"Trả lời tao!" Tôi gầm lên, làm cho hắn ta giật bắn mình, đầu hắn cúi thấp khi tôi chậm rãi buông hắn ra. Cái cười nhếch mép từ từ quay lại trên mặt tôi khi tôi cảm thấy hắn đang trở nên khuất phục, khẽ ngước nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước.

"Tôi— Tôi bị gửi đến đây! Tôi là một chiến binh được phái đi để nghiên cứu những lãnh thổ xung quanh hội của tôi!" Hắn kêu lên, hai dòng nước mắt lại không ngừng chảy đầy trên gương mặt bầm tím của hắn, với đôi mắt đầy sự cầu xin tôi để hắn được sống.

Tôi cười thầm, nhìn chằm chằm vào con sói trong tay tôi "Và? Mày nghĩ tao sẽ không phát hiện ra việc mày đang tung tăng trên lãnh thổ của tao hả? Mày thực sự nghĩ rằng tao sẽ không để ý đến một con gián được cài vào hay sao?" Tôi hỏi, cơn giận dữ sục sôi trong người tôi trong khi tông giọng thì ngày càng trầm đi sau mỗi từ, dấu hiệu cho thấy rằng con sói trong tôi sắp sửa chiếm quyền kiểm soát.

"Tôi xin lỗi! Đó là kế hoạch của tôi, thưa ngài! Tôi khẩn cầu ngài hãy buông tha cho mạng sống của tôi! Tôi cần phải quay về nhà với vợ tôi! Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì, làm ơn, thưa ngài!" Hắn ta nài nỉ. Tôi lại cười nhẹ một lần nữa, yêu sự thật rằng hắn ta thực sự đang cầu xin tôi. Tôi yêu những khoảnh khắc khi mà đám này xin tôi tha cho cái mạng quèn của chúng, kể cả khi biết rằng chúng sắp mất mạng dưới tay tôi.

Surrender | TransNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ