Chương 10

1.5K 101 1
                                    



  Tiểu Phù kéo Đường Tam và Tiểu Vũ đi một khoảng khá xa rồi dừng lại. Cô cùng Tiểu Vũ lại ven đường ngồi tám chuyện trong khi chờ Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh nói chuyện xong. Đường Tam đứng bơ vơ giữa đường chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, lại gần chỗ cô ngồi xuống mà đợi.

  Được một lúc thì cũng thấy bóng dáng hai người kia đi tới. Điểm đặc biệt ở đây là Chu Trúc Thanh mặt hơi đỏ đi lướt qua bọn họ, Đái Mộc Bạch đi sau với khuôn mặt gần như là nở hoa mà giơ ngón cái về phía cô. Tiểu Phù che miệng cười thầm.

  Bọn người Tiểu Phù vừa về tới Sử Khắc Lai học viện, bất chợt trông thấy hai bóng nhân ảnh. Dưới ánh trăng sáng, bọn họ liền nhận ra Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp đang trò chuyện trong màn đêm. Đang ngồi trên tảng đá to trước cửa học viện, Trữ Vinh Vinh hai chân bật dậy, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, trên khuôn mặt xinh đẹp điểm nhẹ một nụ cười tươi. Còn Áo Tư Tạp nét mặt có chút khó coi,lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng liếc trộm về Trữ Vinh Vinh, trong ánh mắt lộ vẻ vài phần không cam lòng

  Chu Trúc Thanh như không nhìn thấy hai người, bước thẳng vào trong học viện, không thèm quay lại nhìn về phía kí túc xá của mình.

  Đái Mộng Bạch thầm cười trong lòng nhưng không dám phát ra tiếng vì sợ ai đó nghe thấy sẽ dỗi. Bộ dáng đường hoàng giả vờ trang nghiêm.

- Các ngươi làm gì ở đây?

  Đái Mộng Bạch ánh mắt loé lên, lạnh nhạt hỏi. Trữ Vinh Vinh từ trên tảng đá nhảy xuống, trả lời bâng quơ.

- Đương nhiên là đang chờ các ngươi. Các ngươi tại sao lại về trễ vậy? Viện trưởng cùng mập mạp đâu rồi?

  Đái Mộng Bạch ngoái đầu lại, lạnh nhạt trả lời: 

- Bọn họ bận việc rồi. Ở lại hay rời đi tuỳ theo suy nghĩ của các ngươi?

  Trữ Vinh Vinh không chút do dự đáp:

- Đương nhiên là ở lại, chỗ tốt như thế này ta sao nỡ bỏ đi chứ, thái độ của ngươi như vậy là sao, y như xác chết vậy? Ha ha, vậy mà Áo Tư Tạp còn dám nói ngươi là một gã tình thánh, ngay cả một tiểu cô nương cũng không thèm để mắt tới.

  Trữ Vinh Vinh sau khi bộc lộ hết bản tính,vốn từ nhỏ nàng đã tuyệt đỉnh thông minh, từ sắc mặt của Đái Mộng Bạch đã đoán ra rất nhiều việc,liền không chút tỵ hiềm mà châm chọc hắn.

  Bất quá, nàng đã lầm. Đái Mộc Bạch vốn dĩ không quan tâm đến những gì nàng nói nhưng chính cái thái độ đó của nàng đã khiến Tà mâu Đái Mộc Bạch hàn quang đại thịnh.

- Trữ Vinh Vinh, ngươi không nên khiêu khích sự nhẫn nại của ta. Nơi này là Sử Khắc Lai học viện, không phải nhà của ngươi. người khác sợ Thât Bảo Lưu Ly Tông, nhưng ta, Đái Mộc Bạch thì không. Dám chọc giận ta coi chừng ta sẽ đem ngươi tiền dâm hậu sát, rồi lại tiền sát hậu gian.

  Trữ Vinh Vinh cười hì hì thốt.

- Ta sợ ư?

  Rồi cố tình ưỡn ngực ra. 

- Lại đây đi, để ta xem ngươi như thế nào làm được đây?

- Ngươi…!

  Đái Mộc Bạch không ngừng đè nén cơn giận dữ trong lòng.

[ Đồng nhân ĐẤU LA ĐẠI LỤC ] Vạn Điệp chi Thần. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ