- Cố Tiểu Ngũ – tôi choàng tỉnh, trong vô thức tôi bật gọi tên chàng. Trán tôi nhễ nhại mồ hồi vì mệt mỏi, khuôn mặt trắng bệt ướt đẫm. Bộ y phục đang mặc giờ cũng đã bị xé tan tành, lộ ra bờ vai trắng ngần, và một bên ngực trắng nõn. Không lẽ, chàng và tôi...đêm qua...
Nghe thấy tiếng tôi vô tình kêu lên, chàng đang im lìm ngủ cạnh bên cũng choàng tỉnh giấc, vội vàng ôm chặt lấy tôi, giọng lo lắng, liên tục vỗ về tôi: "Có ta đây, Tiểu Phong, có ta đây, đừng sợ"
Nghe vậy, tôi liền cười giễu: "Ở bên cạnh chàng là nỗi sợ lớn nhất cuộc đời ta". Dẫu vậy, chàng ta vẫn vờ như không nghe thấy gì, cứ ôm tôi trong lòng mãi, sưởi ấm cho trái tim băng giá vốn đã ngừng đập trong tôi, miệng liên tục vỗ về: "Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, ta yêu nàng, ta yêu nàng". Tiếng yêu đối với chàng thật dễ thốt ra, dễ dàng như cách chàng rút một nhát dao chém chết một ai đó.
Đêm dần tàn, trời tờ mờ sáng, ánh nến nhạt dần, sáp nến từng giọt từng giọt rơi xuống báo hiệu sự tàn lụi của thời gian, không biết thứ tình cảm giẻ rách này có theo thời gian mà tàn lụi không nhỉ? Chàng vẫn như vậy, không có gì thay đổi, vẫn là một Lý Thừa Ngân ít nói, thông minh và đầy mưu mô. Chỉ có tôi là thay đổi, một Tiểu Phong ngây thơ, khoáng đạt, mạnh mẽ của Tây Lương đã chết rồi, nàng đã chết theo chàng Cố Tiểu Ngũ yểu mệnh, bị quyền lực, địa vị bóp chết năm đó rồi. Trái tim nàng cũng đã không còn, bởi nó đã đi theo chàng Cố Tiểu Ngũ sang bên kia cầu Nại Hà.
Lý Thừa Ngân, thật ngưỡng mộ chàng, dẫu năm tháng có dần phôi pha, chàng vẫn như vậy, vẫn đẹp rực rỡ, chói lóa như ánh mặt trời... tiếc là chói quá, tôi chẳng dám ngước nhìn.
"Bệ Hạ, phải lên buổi triều sớm rồi" – Một tên thái giám bước vào thúc giục
"Trẫm biết rồi, ngươi cứ lui trước đi" – Lý Thừa Ngân đáp lại, xua tay vài cái, cố ý bảo tên thái giám kia hãy đi đi.
"Vâng, thưa bệ hạ, vi thần cáo lui" – Nghe vậy, tên thái giám liền vội vàng quay đi
Đợi tên thái giám đi khuất hẳn, chàng vội vàng ngồi dậy, nhưng cử chỉ vẫn rất nhẹ nhàng, như không muốn làm tôi thức giấc, chàng mặc lại y phục rồi dặn dò vài câu với thái giám: "Tuyết tan rồi, bảo người của ngự thiện phòng làm mấy món ăn cho nàng ". Nói rồi, chàng cũng vội vã ra đi. Để lại mình tôi nằm trơ trọi, lạnh lẽo giữa long sàn.
------------------oooOoOooo------------------
Tính đến hôm nay cũng đã tròn 1 năm kể từ ngày tôi sống lại, nghe có vẻ khó tin nhưng là sự thật, ngay cả chính tôi ban đầu còn không tin, nhưng được một thời gian, tôi cũng phải dần tập làm quen với nó, tập quen với việc tôi chính là người chết được sống lại.
Sau khi tôi trở về từ cõi chết, Lý Thừa Ngân ngày càng yêu thương tôi hơn hẳn, hắn lúc nào cũng luôn miệng nói sẽ bù đắp cho tôi, luôn cố gắng cho tôi cảm giác an toàn, thoải mái nhất khi hắn kề bên, luôn bám riết lấy tôi, nói rằng không muốn xa tôi dù chỉ một tấc.
Hắn bên cạnh tôi nhiều đến nỗi, mỗi khi ả Sắc Sắc đến thỉnh an, ả luôn chằm chằm nhìn tôi với ánh mắt đầy oán giận, sát khí hừng hực, tỏ vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đông cung 2: Ta sẽ bù đắp cho nàng
FanfictionLý Thừa Ngân đã đánh đổi cả sinh mệnh chỉ để nàng tái sinh, hắn nguyện sẽ dùng cả phần đời ngắn ngủi còn lại để bù đắp cho nàng. Liệu nàng có vì thế mà tha thứ cho hắn, rung động trước hắn một lần nữa? Hay nàng sẽ lại tiếp tục nát tan vì nhịp đập vộ...