Chương 6.

58 6 0
                                    

Sáng sớm, bầu trời quang đãng và dịu mát.

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại ba người: Tôi, chị Hạ Trân và cậu bé. Thật ra, lúc nãy có rất nhiều người, bao gồm ba mẹ tôi, mẹ chị Hạ Trân, ba mẹ cậu bé và cả bác sĩ, y tá đến khám cho cậu bé nữa, nhưng giờ, người lớn đã đi làm công việc hết rồi, chỉ còn lại ba đứa chúng tôi.

Đây là cơ hội cực tốt. Chị Trân kéo tay tôi nhắc nhở. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn run lắm. Trời ạ, một đứa từ nhỏ đến giờ chưa mở miệng với người lạ lần nào như tôi thử hỏi làm sao không căng thẳng cho được chứ? Căng thẳng muốn chết luôn ấy!

Cuối cùng, tôi lấy hết dũng khí bước ra!

Chị Trân nhìn tôi khích lệ.

Tôi nhìn chị, cười tự tin, hít sâu một hơi rồi chầm chậm tiến đến gần cậu bé.

Hazz... Mà 'cậu bé' là do tôi gọi thôi, chứ thực ra người ta lớn hơn tôi nhiều lắm. Dù là luận về tuổi tác hay thể hình thì cũng đều lớn hơn tôi. Thế nên, lần tiếp cận này làm quả tim nhỏ bé của tôi đập rất dữ dội, đập mạnh còn hơn cả điệu nhạc Rock nữa...

Cậu bé... À không... Anh ấy lúc này đang ngồi lặng lẽ trên giường, nghịch con robot đồ chơi trong tay. Trông dáng ngồi và gương mặt buồn buồn của anh... Tôi thấy anh thật cô đơn...

Tôi tiến đến gần anh thật chậm, định tạo bất ngờ cho anh nhưng... Đáng tiếc! Lúc tôi còn cách giường của anh một trăm centimet, anh đã ngẩng đầu lên và phát hiện ra tôi mất rồi...

Anh nhìn tôi... Đôi mắt tuyệt đẹp đen như đêm tịch mịch, trông thật đơn độc. Nhìn anh, tôi bỗng thấy được hình ảnh của mình ngày xưa, cái thời cô đơn không bạn bè ấy...

Đột nhiên! Tôi lại muốn xóa đi nét đơn côi trong mắt anh quá! Đúng vậy! Người đem tôi từ màn đêm tăm tối về là chị Trân! Còn tôi, tôi muốn mình sẽ là người đem anh về từ bóng đêm!

Nghĩ đến đây, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi thấy mình gan dạ hẳn, bất chấp ánh mắt nghi ngờ xen lẫn kinh ngạc của anh đang dán chặt vào mình, tôi sừng sững hạ chân ngay trước mặt anh, mỉm cười rực rỡ hơn cả nắng sớm:

- Xin chào anh! Bọn em rất muốn kết bạn với anh! Chúng ta sẽ làm bạn, được không anh?!

Dứt lời, tôi liền trưng ra cho anh ánh mắt chân thành hết mức có thể. Tôi đang rất hồi hộp, đó là điều dĩ nhiên, tôi mong chờ anh, đến mức quên cả việc hít thở.

Anh nhìn tôi, đôi mắt đen lay láy không giấu nổi vẻ lúng túng, anh ngại ngùng:

- Cảm ơn em... Được thôi, vậy từ nay là bạn nhé...

Tôi bỗng chốc không nói nên lời... Ôi... Tôi xúc động quá!... Lần đầu tiên tôi kết bạn với một người xa lạ và người đó đã đồng ý. Tôi thấy mắt mình cay xè... Thế là trong cơn kích động, tôi vô thức chộp lấy tay anh, khóc sướt mướt. A... A... Tôi vui quá... Tôi rất rất rất vui! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì đã đồng ý! Thật sự cảm ơn anh rất nhiều...

Từ phía sau, chị Trân tiến đến gần tôi, chị đặt tay lên vai tôi vỗ về. Tôi ngẩng lên nhìn chị, hé môi cười, gương mặt nhạt nhòa nước mắt. Chị lau nước mắt cho tôi, mỉm cười ôn hòa. Rồi chị hướng sang anh, nói:

[Thuần Việt][Sad] Hạ vàng định mệnh khúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ