Chương 7.

42 5 0
                                    

Tôi học chăm chỉ cần cù, rất chuyên tâm. Thế nên rất nhanh chóng tôi đã bắt kịp và tiếp thu được những động tác cơ thể và cách điều chỉnh lực mà anh Minh Long dạy.

Hằng Ngày, tôi, chị Trân và anh Minh Long thường đi dạo xuống dưới khoảnh sân bên phải của bệnh viện. Nói là đi dạo để gạt người lớn vậy thôi chứ thật sự, chúng tôi ra khoảnh sân bên phải ấy để đấu võ.

Dĩ nhiên là tôi và anh Minh Long đấu với nhau còn chị Hạ Trân thì làm trọng tài.

Ban đầu, lần nào tôi cũng thua anh Minh Long hết. Nhưng cứ mỗi lần thua, anh Minh Long lại giảng giải cho tôi nghe vì sao tôi lại thua và giúp tôi cải thiện sai lầm. Dần dà, tôi cũng hoàn thiện được hết mọi động tác. Dù là động tác khó hay dễ, tôi đều có thể thực hiện một cách nhẹ nhàng. Bên cạnh đó, tôi cũng thuần phục luôn cả kĩ thuật điều chỉnh lực. Đương nhiên, trong một thời gian ngắn ngủi, tôi dù có là thiên tài cũng không thể nào học hết lượng kiến thức võ thuật khổng lồ mà anh Minh Long đã học tập trong nhiều năm được. Vậy nên anh Minh Long chỉ dạy cho tôi những động tác phòng thân cơ bản, những bài võ ngắn và những tư thế tránh đòn, trả đòn trong lúc cấp bách.

Ngày tháng cứ đằng đẵng trôi... Cho đến một ngày, tôi công thành danh toại, chính thức cùng thầy Minh Long quyết đấu một trận, mang tính chất như một bài kiểm tra cuối kỳ.

5h chiều.

Tại khoảnh sân bên phải của bệnh viện.

Chị Trân ngồi ngay ngắn trên ghế đá, chăm chú nhìn tôi và anh Minh Long lúc này đang đối mặt nhau.

Tôi và anh, trong tư thế thủ võ, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, vô cùng sắc bén.

- Ya!

Tôi hét lên một tiếng, tung một đấm và lao đến anh. Hazz... Ai bảo tôi là học trò của anh làm chi? Thế nên, đòn mở đầu đương nhiên là bắt đầu từ tôi rồi.

Trước khí thế hùng hổ của tôi, anh Minh Long chỉ cười, khẽ xoay người là đã tránh được đòn rồi, cùng lúc đó, anh tung chân xuất ra một cước, chuẩn xác nhắm thẳng vào eo tôi.

- Hì! Chuyện nhỏ! 

Tôi lập tức lùi về sau hai bước, nhẹ nhàng tránh khỏi một cước của anh, đá hụt một đòn, anh liền xông đến với một cú đấm.

Tôi chỉ mong chờ có thế, vậy nên, rất nhanh tôi đã xoay người tránh cú đấm ấy. Khi đã né được đòn, tôi nhanh chóng gác bàn tay lên cổ tay anh và ấn xuống, khóa chặt chuyển động của anh lại.

Đây là một cách khóa quyền độc đáo của Aikido, nếu là người bình thường, tuyệt đối không thể hóa giải được tư thế khóa này. Nhưng đáng tiếc! Người tôi đang đấu là thầy của tôi mà. Vậy nên trong nháy mắt, anh Minh Long đã thoát được gông cùm của tôi.

Vừa thoát ra được tư thế khóa, anh lập tức trả đòn, tung chân đá ra một cước. Tôi đỡ lấy cước của anh, vừa đánh vừa lui, chỉ mong sao anh lao đến tôi thật nhanh.


'Con trai thường rất háo thắng'. Chị Trân đã từng nói với tôi như vậy. Quả nhiên, sau mấy đòn tấn công đều bị hụt vào khoảng không, anh Minh Long bắt đầu hăng máu. Đúng như tôi chờ đợi, anh lao đến tôi và tung ra một đấm xé gió.

[Thuần Việt][Sad] Hạ vàng định mệnh khúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ