Chương 3.

102 10 0
                                    

Mở cửa nhà ra, tôi thấy người mình thật rệu rã.

Tắm rửa xong, thay một bộ áo mới sạch sẽ, tôi bắt đầu trèo lên võng và đánh một giấc đến tối.

Hận ngày hôm nay tôi sẽ ghi nhớ.

Tôi cũng sẽ nhớ rằng: Không có hi vọng nào dành cho tôi cả.

Tâm trí tôi dần trôi theo những áng mây miên man ngoài cửa sổ... Tôi thiếp đi...


Khi tôi tỉnh dậy đã là chuyện của sáng hôm sau rồi.

Quả thực tôi cũng có chút giật mình. Đây là lần đầu tiên tôi ngủ một giấc dài như vậy, đầu óc cũng li bì mơ hồ không như bình thường. Hơn nữa, cả người tôi lại đau nhức, rã rời, tựa như bị ai đó đánh gãy vậy, cơ thể không còn nghe theo sự điều khiên của tôi nữa.

Từ từ mở đôi mắt nặng trịch của mình ra, tràn vào mắt tôi nổi bật nhất là một sắc trắng xa lạ. Đầu tiên là một cái trần nhà màu trắng, kế đó là bốn bức tường cũng cùng một màu trắng, rồi cánh cửa, drap trải giường, gối,... Cũng phủ một màu trắng nốt. Ngay cả không gian cũng chói lóa sáng bừng lên trong cái màu trắng huy hoàng của những tia sáng len lỏi ngoài khung cửa sổ.

Tôi bỗng sợ hãi và hoang mang, nơi này tuyệt đối không thể là căn nhà âm u của tôi được! Nhưng tại sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ rằng mình đang ngủ ở nhà mà? Vì cớ gì mà bị đưa đến đây chứ?

Trong lòng tôi biết bao xúc cảm phức tạp dâng trào. Thế là tôi cố gắng xoay cái cổ đang tê nhức của mình, nhìn quanh quất một lượt. Tôi phát hiện ra nơi mà mình đang hiện diện là một căn phòng rộng rãi. Đặc biệt căn phòng này lại có rất nhiều giường, tính luôn cái giường mà tôi đang nằm thì vừa tròn ba cái. Bên cạnh mỗi cái giường đều có một cái tủ lớn, cạnh giường tôi đang nằm cũng có một cái tủ, trên tủ có sắp xếp ngay ngắn những thứ như phích nước, hộp cơm, khăn lau và một chậu nước ấm. Ngoài ra, trên trần nhà còn có hai cái quạt trần cỡ lớn, một cái đã tắt mất rồi, còn một cái ở gần chỗ giường tôi thì vẫn đang xoay đều đều tạo gió mát rượi. Cùng với quạt, sáu bóng đèn huỳnh quang loại một mét hai cũng được lắp đặt một cách phù hợp trên trần, giống như quạt, các bóng đèn ở mọi phía khác đều đã tắt, chỉ còn riêng những bóng đèn ngay trên giường tôi là vẫn chiếu sáng. Ở phía tường đối diện, nơi hội tụ thuận lợi của mọi ánh nhìn là một cái tivi Sony hai mươi mốt inch sừng sững tọa lạc, tại góc phòng gần nhà vệ sinh còn có cả một chiếc tủ lạnh mini. Tôi càng nhìn càng ngớ ngẩn ra, rốt cuộc cũng chẳng thể hiểu được đây là đâu và tại sao mình lại ở đây.

Rất may, tôi nhìn thấy mẹ mình. Mẹ trông rất nhàn hạ, bà đang say ngủ trên một chiếc giường xếp đặt cạnh giường tôi. Thấy bà ngủ ngon như vậy, tôi cũng không nỡ đánh thức bà dậy, thế là tôi bèn nằm ì ra giường, tranh thủ lười biếng, dù sao có mẹ ở đây, trong lòng tôi ít nhiều cũng đã an tâm hơn rồi.

Nằm trên giường, tôi phóng tầm mắt ra phía khung cửa sổ, ôi, ngoài kia, cả một bầu trời xanh lam trong vắt. Tôi thích ngắm trời xanh lắm, bầu trời xanh trông thật rộng lớn, bao la làm sao. Đã có lần nào bạn tự hỏi tại sao bầu trời lại xanh biêng biếc thế kia chưa? Còn tôi thì có đấy. Nhưng câu hỏi của tôi chưa bao giờ có đáp án, như vậy cũng tốt, để cho bầu trời vấn vương lại một câu hỏi trong tim tôi.

[Thuần Việt][Sad] Hạ vàng định mệnh khúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ