Chương 19.

32 2 0
                                    

Như sực tỉnh, tôi ngước mặt nhìn anh. Đôi mắt vô hồn bất ngờ hiện hữu một tia sáng yếu ớt.

- Em có tin anh không?

Tôi gật đầu nguầy nguậy.

- Được! 

Anh kiên định nói:

- Vậy thì em đợi anh ở đây! 

Vừa dứt lời, anh đã đứng dậy. Chạy biến mất tăm.

Chỉ còn lại một mình tôi trên bãi cát, thẫn thờ lạc lối.

Từng hình ảnh, từng kỉ niệm lúc vui cười của tôi, chị Trân và anh Minh Long vẫn không ngừng đan xen, tua đi tua lại trong đầu tôi như một thước phim quay ngược.

Chầm chậm. Từ từ. Xoáy vào tim tôi ngàn vạn nhát đau xiết.

Này là nụ cười của chị,

Này là ánh mắt sáng lấp lánh như tinh tú,

Này là những câu cười đùa cợt nhả tưng bừng,

Này là những cuộc bình luận sôi nổi,

Này là những cử chỉ quá đỗi quen thuộc, quá đỗi ngô nghê, quá đỗi yêu dấu.

Giờ đây đã hóa thành nỗi mất mát vô biên!

Tôi từ từ đứng dậy giữa bãi cát mênh mông.

Nắng lặng.

Gió thổi táp vào mặt tôi, cuốn mái tóc bay bay, cuốn tán sậy xào xạc, cuốn những cành trứng cá khua vang rào rào.

Nước mắt không cách nào ngừng rơi.

Chưa bao giờ tôi thấy mình đơn độc đến thế, tủi thân đến thế! Rồi tôi lại mệt mỏi ngồi phịch xuống cát, tay vóc đầy một nắm cát trắng vàng, siết nắm cát trong tay, tôi lại bật khóc.

- Chị ơi? Tại sao ông trời tàn nhẫn thế hả chị?

- Thật tàn nhẫn làm sao...

- Tàn nhẫn quá!

Tôi tức giận ném nắm cát ra xa, nghiến chặt răng đến nỗi cả hàm bắt đầu tê nhói. Tôi phẫn nộ đấm mạnh liên hồi vào nền cát, vừa đấm vừa hét:

- Tàn nhẫn! Tàn nhẫn! Đồ tàn nhẫn!!

Ông trời hết lần này đến lần khác đầy đọa tôi! Bắt tôi phải sống xa rời những người thân yêu. Và giờ, còn mang chị đi! Khiến tôi cho dù có cố gắng cách mấy, có lớn thật nhanh, cũng không thể gặp lại chị được nữa! Tại sao ông lại đối xử với tôi như thế? Tại sao?! Tại sao?!

- Hic... Hu... Hu... Hu...

Đấm đá mệt mỏi, tôi nằm bệt ra cát, khóc sướt mướt, nghe lòng nhói đau. Cảm giác nhoi nhói ở hai bàn tay bỗng trở thành liều thuốc giảm đau phần nào hữu hiệu cho trái tim tôi. Phải chăng nỗi đau thể xác có thể làm giảm bớt đi sự tổn thương của tâm hồn?

Đang nằm suy nghĩ bi thương, tôi bỗng nghe thấy giọng anh Đạt vang lên từ phía xa:

- Dịu Yến!

Tôi lập tức bật dậy, phát hiện ra anh đang cưỡi trên một chiếc xe đạp ánh bạc. Anh vẫy tay về phía tôi, hét lớn:

[Thuần Việt][Sad] Hạ vàng định mệnh khúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ