Kim Taehyung xanh mặt, không cho tôi đi lên, cầm điện thoại muốn báo cảnh sát. Lúc này hắn bán tàn phế, sao có thể nhanh nhẹn được. Không đợi hắn lấy điện thoại ra, hai người chúng tôi đã lẻn lên lầu, thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
"Đừng loạn gọi điện thoại, là JungKook!"
Mặt kim Taehyung có chút ít ngốc nghếch, hắn còn sững sờ cầm điện thoại, "Hắn không phải nói hôm nay có chuyện gì sao?"
Tôi thấy kim Yerim mắt trợn trắng đứng kế bên, thật là, già rồi còn chơi trò hù con nít.
Kim Taehyung chẳng mấy chốc đã chạy lên thang lầu, tôi nháy mắt ra hiệu với Kim Yerim.
Jungkook đứng ở sân phơi, chắc vì vô tình hù chết chúng tôi nên hắn ngại ngùng mà cười. Dưới ánh nắng sáng lạn mùa thu, khuôn mặt hắn trông thật ấm áp. Nhìn hai vị này ngây ngốc mà nhìn nhau, tôi thở dài, vì toàn thể nữ đồng bào mà bi ai 1 phút, hai nam nhân thật tốt a, cư nhiên lại yêu nhau.
"Oa đẹp quá!" Kim Yerim kinh hô làm đứt đoạn ánh mắt tình tứ của hai người. Tôi nhìn theo đầu ngón tay của nàng, trợn tròn mắt, một chiếc kính thiên văn đặt trên sân phơi của kim Taehyung, khối kim loại màu đen lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tôi vừa tấm tắc khen vừa đến gần nhìn kỹ hơn, thợ làm ra được nó thật giỏi, chi tiết chỗ nào đều hoàn mỹ không sứt mẻ, ống kính vừa khớp, chân đỡ bằng thép chắc chắn, trông nó khí thế mười phần a. Nếu tôi không nhìn lầm thì chiếc kính thiên văn này là hàng ngoại nhập từ Mỹ, làm bằng bạc, phát hành với số lượng có hạn. Không biết đã bao nhiêu lần tôi đã chảy nước miếng thèm thuồng vuốt ve thứ bảo bối xa xỉ này, nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ mua nổi. Xem ra sau này có thể thường thường tới nhà kim Taehyung mượn chơi rồi.
Lại nói tiếp, khu chung cư X có diện tích rất lớn, đây là chung cư tốt nhất trong khu vực, không khí không quá ô nhiễm như những nơi khác.
Tôi vuốt ve chiếc kính viễn vọng phơi nắng mà có chút ấm áp, trong lòng tự hỏi không biết có nên mượn kim Taehyung và Jungkook nó về nhà mà "nghiên cứu" một chút thiên văn học hay không.
Kim Taehyung cũng đi tới, chỉ nhìn thoáng qua chiếc kính, trong mắt thấy rõ sự "cảm động", hắn quay đầu lại nhìn Jungkook đang mỉm cười, "Anh không tới bệnh viện đón tôi chính là vì nó?"
Jungkook có chút ngượng ngùng mà xoa xoa tay, "Cậu không phải vẫn nói là rất hối hận vì quên đem kính viễn vọng về nước sao? Ách, tôi không biết cậu thích dạng kính nào, nên cứ mua đại một cái, vốn muốn tạo cho cậu sự ngạc nhiên, không ngờ mọi người lại nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp chuẩn bị cho tốt..."
Tôi hoảng hốt nhìn hắn, sự ôn nhu, ngại ngùng, chu đáo đó, đó là Jungkook mà tôi quen sao? Tình yêu đến tột cùng là cái gì, mà có thể đem đến cho con người sự thay đổi lớn như thế?
Về đến nhà tôi kể cho Bae joohyun nghe sự tình hôm nay, sẵn tiện thêm mắm thêm muối một chút, tôi còn không quên khoa trương miêu tả chiếc kính thiên văn MEADE từ Mỹ, nước miếng chảy cả ra, ai, ước gì cũng có người mua cho tôi một cái a.
Bae joohyun cũng có chút lộ vẻ xúc động, nhưng hiển nhiên không phải vì chiếc kính viễn vọng, "Jungkook, hắn biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?"
Tôi nghi hoặc mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bae joohyun, lúc này mới nhớ tới bối cảnh phức tạp của Jungkook. Xem sự việc hôm nay có lẽ hai người muốn ở cùng nhau, hơn nữa lại hạnh phúc như vậy.
Tôi nắm chặt tay, "Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ, chỉ cần có thể hạnh phúc, đại giới nào cũng đáng để trả cả!"
Bae joohyun nhìn tôi, ánh mắt là lạ, "Cậu thật sự cảm thấy như vậy?"
Tôi bị nàng nhìn mà cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì cường điệu, "Đúng vậy, tình yêu là không có giới hạn! Tại sao có thể chỉ vì giới tính, thân phận mà làm điều trái với lòng."
Bae joohyun nhìn tôi không nói lời nào, nửa ngày mới hít một hơi, "Tình yêu? Tên ngu ngốc như cậu biết tình yêu là gì?"
Tôi thiếu chút nữa đã ngất xỉu, xem thường người khác quá vậy? Tuy rằng tôi thật sự đúng là không hiểu được, nhưng Bae joohyun cậu thì có hơn gì đâu, cũng không có kinh nghiệm giống tôi thôi.
Tôi không đáp, quay người trở về phòng tiếp tục làm flash, không thèm để ý đến cảm giác rầu rĩ trong lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
|SEULRENE| Cậu là Bae Joohyun, Tớ là Kang Seulgi
أدب الهواةTên gốc : Cậu là Thư Triển Nhan, Tớ là Thường Hoan Hỉ Tác giả: Tả Tả Khán Nguồn : Google Ở cạnh nhau, chẳng phải đó là việc hai ta vẫn luôn làm từ khi cả hai vẫn còn là hai cô nhóc sao? Hiểu nhau , chẳng phải chúng ta là những người hiểu đối phương...