Chương 4

8.3K 620 39
                                    

Edit by Cleo
Beta by "Một chị xinh đẹp từng giúp đỡ mình "

"A?"

Phó Duy Trạch một câu nói ba lần mới nói xong, Dung Hiểu lại không rõ ràng là có ý gì, "Không, không có, tôi không dùng nước hoa, trên người tôi có mùi vị gì sao?"

Nhìn thần sắc hắn không giống làm bộ, Phó Duy Trạch biết hắn không có nói dối, xác định xong điều mình cần xác định, Phó Duy Trạch lại dựa về đầu giường: "Không có chuyện gì, ăn cơm đi."

Phó Duy Trạch không muốn để cho Dung Hiểu biết, y ngửi thấy trên người hắn có loại vị ngọt đối với y có sức hấp dẫn rất lớn.

Dung Hiểu nghe vậy hoảng loạn vội vàng đứng lên, đem khay đặt ở trên đùi y, nâng bát cháo ấm áp đưa cho y, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận một chút, khá nóng."

Chờ Phó Duy Trạch đưa tay tiếp nhận, Dung Hiểu lùi sang bên cạnh như có ý muốn cùng y giữ khoảng cách.

Đứa nhỏ đem bất an cùng câu nệ đều viết lên mặt, Phó Duy Trạch cảm thấy được, tiểu thê tử của y, tựa hồ có chút sợ y.

"Cái kia, tôi đi thay quần áo, anh từ từ ăn." Luôn cảm thấy đứng ở chỗ này có chút ngốc, hơn nữa bận việc một buổi sáng, áo ngủ Dung Hiểu vẫn chưa đổi, thực sự có chút không thoải mái.

Cảm giác được ánh mắt của đứa nhỏ vẫn còn trên người mình, Phó Duy Trạch ngẩng đầu lên nhìn sang, quả nhiên một giây sau, Dung Hiểu buông xuống con mắt, không dám cùng y đối diện, như một con thỏ bị kinh sợ.

"Ân, đi đi."

Phó Duy Trạch cảm thấy ngực chính mình mới vừa như bị lông chim phớt qua, nổi lên mềm mại.

Nghe được câu nói này, Dung Hiểu thở một hơi, tự cho là không ai biết, cũng không biết đã bị nam nhân thu hết vào trong mắt.

Cầm quần áo đi phòng tắm, đóng cửa lại, trong phút chốc đem bên ngoài ngăn cách, Dung Hiểu triệt để thanh tĩnh lại, nghĩ đến Phó Duy Trạch vừa mới làm ra hành động gì, theo bản năng kéo áo ngủ đem tới dưới mũi ngửi, chẳng lẽ là mùi nước giặt quần áo sao?

Hình như là rất tốt mà, cũng không có quá nặng mùi đi?

Ở phòng tắm tâm phiền ý loạn* nửa ngày, vẫn là phải đi ra ngoài, hắn cũng không phải sợ sệt cùng người khác ở chung, chỉ là nghĩ đến quan hệ của hắn và Phó Duy Trạch, liền cảm thấy lúng túng.

*rối rắm phiền não

Được rồi, gương mặt kia của Phó Duy Trạch, đối với hắn mà nói sức hấp dẫn có chút lớn, nhìn thấy trái tim hắn liền nhảy loạn, lúc hôn mê vừa vặn lực trùng kích nhỏ hơn một chút, hiện tại tỉnh lại...

Dung Hiểu giơ tay xoa mặt, nhỏ giọng nhắc nhở chính mình: "Làm con người đi, Dung Hiểu."

Lúc hắn đi ra, Phó Duy Trạch đã ăn xong, đặt đồ vật lên bàn, nhìn hắn.

Nam thê xung hỉ của lão nam nhân nhà giàuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ