Chương 1: Tôi không có bạn trai.

5.7K 123 4
                                    

Chương 1:

Thanh Hoa và cậu, tớ đều muốn "lên".
———Giang Túc.

[Dù là trôi qua bao nhiêu năm, Giang Túc và Lâm Vy vẫn không thể quên đi ngày hôm ấy, đó là ngày mà anh và cô gặp nhau.]

***

Tòa nhà lớp 11 của trường Tứ Trung* ở khá xa, sau ba ngày nghỉ, Lâm Vy ôm cặp, dọc theo dãy hành lang bước về phía lớp mình, khi đi cô có cảm giác bầu không khí quái dị đang bao trùm cả tầng.

Im ắng một cách lạ kì.

Giờ tự học còn hai mươi bảy phút nữa mới kết thúc, sao đột nhiên lại không một bóng người thế này.

Nhất ban* sớm đã có mặt đầy đủ, mọi người ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đọc sách, Lâm Vy là người đến cuối cùng.

Tất cả đều cúi đầu ngoan ngoãn đọc sách, hoặc nhìn sách chằm chằm, hoặc nhìn sách ngáp vài cái.

Mọi phần tử trong nhất ban khoa tự nhiên của trường Tứ Trung, dù có chọn bừa một người ném qua trường khác thì đều là học bá*, trở thành nhân vật hô mưa gọi gió. Chỉ là bình thường đám hô mưa gọi gió này có bao giờ ôm sách học vẹt như thế đâu.

Cô chỉ nghỉ học ba ngày, vỏn vẹn đúng ba ngày, các bạn đều như biến thành người xa lạ.

Lâm Vy còn ngỡ mình đang nằm mơ, cô ngồi vào vị trí, vừa lấy sách vở vừa khều bạn cùng bàn đang nhìn vở đến sắp ngủ gật, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Người bạn cùng bàn của Lâm Vy tên là Bạch Kiến, mặc dù cô ấy họ Bạch nhưng chẳng trắng chút nào.

Cô ấy nghe thấy giọng của Lâm Vy, lập tức khẽ suỵt một tiếng, biến thành kiểu ù ù cạc cạc, nói nhỏ: “Cậu không ở đây ba ngày, lớp chúng mình xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Cậu biết Giang Túc không?”

Lâm Vy gật đầu: “Biết chứ, tỉnh Giang Tô*.”

“….….”

“Thủ phủ là Nam Kinh, nằm ở duyên hải Đông bộ của Trung Quốc Đại Lục, phía Bắc giáp Sơn Đông, phía Đông bờ Hoàng Hải, phía Đông Nam giáp Chiết Giang và tiếp giáp Thượng Hải, phía Tây giáp An Huy.”

“....”

Bạch Kiến im lặng hồi lâu, nói một câu “Được rồi”, sau đó rất ra dáng lật sách: “Tớ nói là Giang Túc, chứ không phải Giang Tô, Túc trong 'túc mệnh'* ấy.”

"Đó chính là thủ khoa kì thi trung khảo, học trước chúng ta một lớp, đã từng có bài văn được đăng lên báo. Tứ Trung mình phải mời Giang Túc về đây."

"Anh ấy luôn là niềm tự hào của Tứ Trung, các cuộc thi chỉ cần có anh ấy tham gia đảm bảo sẽ mang về giải thưởng, về sau anh ấy lại từ trên thiên đình rớt xuống hạ giới.”

“Hình như là lớp mười một trong kì nghỉ đông đánh nhau, nghe đồn còn xảy ra án mạng, mọi người ai cũng nghĩ anh ta phải vào trong đó, kết quả là anh ta vẫn không sao, mà chuyện kia cũng tự nhiên lắng xuống.”

Lâm Vy thấy bạn cùng bàn nói hăng say như thế, cô cũng gật đầu phối hợp, mặc dù cô không hề hứng thú gì: “Ồ.”

THÍCH CẬU TỚ NÓI LÀ XONG - DIỆP PHI DẠ [ĐANG SÁNG TÁC]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ