Trận mưa to này tượng trưng cho trời đông giá rét, mưa rơi không ngừng mười ngày. Không những mang đến một mùa đông khắc nghiệt, mà còn mang đến một tai nạn.
Chiến tranh tam quốc hết sức căng thẳng, đều dừng lại ở trận đại hồng thủy ngàn năm không gặp này.
Nước sông Tinh Lăng bao phủ tất cả những thành trấn ở lân cận, số người chết không chấm dứt ở ngày đó, mà sau đó mưa to không ngừng bị đông chết, cũng có ôn dịch xuất hiện mà chết.
Đúng, ôn dịch, vẫn là không thể tránh khỏi.
Từ khi tam quốc thành lập tới nay, chưa bao giờ xuất hiện qua một loại bệnh tật gì, giống như lũ lụt, thậm chí so với lũ lụt càng nghiêm trọng, nó mang đi rất nhiều sinh mệnh.
Thế mưa dừng lại, Lục Hàn Tình liền vào cung, cũng đã ba ngày, người còn chưa trở về qua.
Vẻ mặt An Á Phi nặng nề ngồi ở trên ghế nhìn Đông Viễn trình thư lên, may mắn ở ngày thứ tư mưa to, hắn cho Lục Hàn Tình dùng phi ứng đến Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu, để cho quản gia đem ba người phụ thân đón qua.
Ba gian nhà đất ở trong nhà kia, căn bản không chịu nổi thế mưa mười ngày không ngừng đập vào.
Không khí thế giới này tươi mát, thảm thực vật sum suê, bởi vậy cũng không có nơi nào truyền tới tin tức bị đá lở đất lở, đây cũng coi như là may mắn trong tai họa.
Ít nhất chỗ dựa vững chắc kiếm sống ở trong thôn, vẫn chưa bị tai nạn, chỉ có phòng ở của nhà hắn cùng nhà đất của người ta, xem chừng cũng không được may mắn như vậy.
"An công tử, dùng cơm trưa trước đi." Đông Viễn đứng ở một bên nhẹ giọng nói.
An Á Phi ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng, vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn cùng hắn bình thường giống như hai người.
Nếu không phải Đông Viễn đã biết vị này không phải là An Á Phi trước kia, cùng với đoạn thời gian này ở chung, cũng hiểu biết ít nhiều về người trước mắt, nếu không, vẻ mặt đột ngột biến hóa như vậy, hắn ước chừng đã bị dọa rồi."Ừ." Thu lại thần sắc trên mặt, An Á Phi đứng dậy đi theo phía sau hắn đi ra ngoài.
Từ sau khi Lục Hàn Tình vào cung chưa quay về, hắn mấy ngày nay đều không có việc gì làm liền đứng ở trong thư phòng Lục phủ. Lúc gần đi, Lục Hàn Tình sợ hắn một người buồn chán, liền dặn dò riêng Thanh Lưu cùng Đông Viễn, có tin tức đến không cần dấu hắn, hắn nếu muốn xem, cứ để cho hắn xem.
Lục Thương phụng chỉ hộ tống bạc đi giúp thiên tai đến hai thành nghiêm trọng nhất là Vĩnh Xương và Bình Nguyên. Lạc Tịch thương hắn vô cùng sâu, đương nhiên không muốn ở nhà một mình chờ tin tức, bởi vậy cũng cùng đi theo rồi.
Lục Cẩn Phong ở ngày mưa to thứ sáu rời khỏi Lạc thành, nghe nói phải đi Đại Yến. Lục Hàn Tình lại vào cung.
Hiện giờ Lục phủ to như vậy, chủ nhân được cho là chân chính, cũng chỉ có hắn.
Ăn qua cơm trưa, An Á Phi theo thường lệ đi vào thư phòng.
Kỳ thật hắn đứng ở trong thư phòng cũng không làm cái gì khác, ngoại trừ xem những bức thư này, ngoài biết được những thiệt hại mà lũ lụt gây ra cho người dân có bao nhiêu nghiêm trọng, những chuyện khác, hắn căn bản không thể nhúng tay vào.
Cho dù như vậy hắn cũng thực vui vẻ.
Ít nhất Lục Hàn Tình không giống như nam nhân hắn biết, vì không muốn cho người yêu lo lắng, vị vây trong nguy hiểm linh tinh, liền làm ra chuyện giấu diếm sự thật.
Theo như suy nghĩ của hắn, nếu thật sự yêu một người, là phải chia sẻ.
Phải biết rằng, có chút giấu diếm, nói không chừng lại phản hiệu quả, còn có thể bởi vì cái gọi là giấu diếm, làm cho đối phương hoàn toàn không biết gì cả, ngược lại sẽ để lại nguy hiểm ở bên trong.
Chỉ có đối phương biết được mọi chuyện nghiêm trọng, mới có thể hiểu được chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Một mặt bảo hộ giấu diếm, cũng không phải là cách giải quyết chuyện tình tốt nhất.
Tuy rằng hiện tại hắn không thể giúp gì cho Lục Hàn Tình, ít nhất biết hiện giờ Lục Hàn Tình đang vội cái gì, mà không phải là ở một bên lo lắng, còn có thể làm ra chuyện quan tâm sẽ loạn khiến cho mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn.
"An công tử, đây là thư ở trấn Bắc Khẩu đưa tới." Trong thư phòng trống rỗng nhiều ra thêm một người.
An Á Phi nghe vậy hai tròng mắt sáng ngời, thiệt tình cười nói: "Cám ơn ngươi Thanh Lưu."
Thanh Lưu hai tay dâng lên thư ở trong tay, ôn hòa nói: "An công tử khách khí."
Nói xong người liền yên lặng biến mất ở trong thư phòng, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua.
An Á Phi đối với trước mắt đột nhiên trống rỗng, cũng rất nhanh đã thành thói quen, bởi vậy cũng không giống như lần đầu tiên vẻ mặt lộ ra kinh ngạc như vậy.
Mở ra thư trong tay, xuất hiện đầu tiên là một hàng chữ quanh co.
Nhìn đến một loạt chữ này, An Á Phi bật cười ra tiếng.
Khả Khả vừa mới học viết chữ, chữ viết rất xấu, lại không biết mệt thích cùng phụ thân viết thư cho hắn, viết liên tiếp.
Có đôi khi viết chính là hắn ăn cái gì ngon, đôi khi là nói cho An Á Phi, hắn nhớ ca ca. Đôi khi là một ít chuyện thú vị xảy ra ở trong thôn.
Tóm lại là đủ loại.
Thư của phụ thân là tìm người viết giùm. Ngay từ đầu là tiên sinh tư thục ở trong thôn viết giùm, hiện giờ ba người đi Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu, đó là mời một người hầu biết một ít chữ ở Lục phủ viết giùm.
Trong thư đều là dặn hắn phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng lo lắng cho bọn họ.
Nội dung tuy rằng đơn giản, nhưng từng chữ lại lộ ra ấm áp quan tâm.
Làm cho hắn bởi vì chuyện lũ lụt gần đây mà áp lực tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ]Trọng sinh dị thế chi điền viên kí
Ngẫu nhiênTác giả:Hoa Lạc Khuynh Ngữ Thể loại: đam mỹ, cổ trang, xuyên không, sinh tử, chủng điển văn, 1 x 1, HE. Editor: huyen thu Văn án:An Á Phi vừa thi đậu đại học xong, chưa kịp thực hiện mộng tưởng của bản thân, lại xuyên đến một thời không khác. Một th...