Lục Hàn Tình lạnh lùng nhìn những người sống sót ở trấn Ngô Đồng, liền phất tay kêu Ngụy Liên Dương tới, lạnh nhạt dặn dò nói, "Cho người sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho bọn họ, ngày mai mưa to dừng liền khởi hành."
Đối với những người cố tình gây sự này, hắn sẽ không cho một chút cảm giác gì.
Đồng tình.
Vậy thì những người này phải biết ơn, mà không phải là được cứu giúp còn quay lại trách cứ người khác.
Hiện giờ trong lãnh thổ Lương Nguyệt quốc, có nhiều người so với bọn hắn còn thảm hơn nhiều.
Hắn có đồng cảm chỉ dành cho bọn hắn.
Ngụy Liên Dương được lệnh, lại đi sắp xếp người, trong lòng đối với người dân của trấn Ngô Đồng cũng có không vui.
Nếu như không phải bọn họ, nhóm người này đã sớm bị chôn vùi dưới lớp đất đá.
An Á Phi chờ Lục Hàn Tình dặn dò xong, mở miệng nói: "Ngươi lại kêu người đi tìm một chút, lúc này đất đá đã ngừng, mưa tuy lớn, nhưng tìm người hẳn là không khó khăn, nói không chừng còn có người sống."
Ví dụ như ở trong phòng bị vùi lấp có rất nhiều nơi có thể che chắn được.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình chăm chú, thầm nghĩ chính mình hiện tại nghĩ quá đơn giản, liền hướng Tây Nam ở một bên nói: "Đi tìm một nhóm người tiến vào trấn Ngô Đồng xem có ai còn sống hay không, tiện thể nói cho đám người kia, nếu đồng ý đi tìm thì đi theo cùng."
Nhóm người bọn họ chỉ có tới hơn trăm người, ngoại trừ phải trông giữ bạc cùng lương thực, có thể đi cứu người chỉ có một nửa mà thôi.
Tây Nam nghe xong lập tức xoay người chạy đi.Sắc mặt Tào Tử Tĩnh tái nhợt được tùy thị hộ tống vào lều trại đã được dựng tốt.
Sắc mặt hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm cũng là tái nhợt.
An Á Phi nhìn thoáng qua đống đổ nát thê lương trong màn mưa, thì ra không phải không có đất đá trôi, mà là hắn không ở trong tin tức nhìn thấy mà thôi.
"Phi nhi, đi thay quần áo ướt trước đi, đừng để bị nhiễm gió lạnh." Lục Hàn Tình giữ chặt tay hắn, nội lực ấm áp thông qua chỗ tiếp xúc của bàn tay, chậm rãi truyền qua.
"Ngươi cũng đi thay quần áo đi." Cảm giác khí lạnh được đuổi đi, từ trong thân thể tản mát ra hơi ấm, trong lòng An Á Phi ấm áp, nhếch môi cười thản nhiên.
"Không cần, ta còn phải đi xem, yên tâm, ta có nội lực che chở, sẽ không dễ dàng bị cảm lạnh như vậy." Lục Hàn Tình dùng tay lau nước mưa làm ướt tóc hắn, chuyển hướng Đông Viễn dặn dò: "Mang An công tử đi đổi quần áo."
Đông Viễn gật đầu, mang theo An Á Phi xoay người đi vào lều trại cách đó không xa.
Lục Hàn Tình thở dài, hướng trấn Ngô Đồng đi tới.
Hy vọng người còn sống nhiều chút.
Mưa tới trưa ngày hôm sau mới ngừng, người từ Lạc thành gửi tới xử lý đến trước buổi trưa đã đến trấn Ngô Đồng mang theo hai trăm người. Có thể thấy được là sau nửa đêm nhận được tin tức là liền đi ngay.
Đất đá trôi tuy lớn, nhưng người được cứu ở trấn Ngô Đồng sau đó không ít. Mà những người ngủ rồi chết, liền không tỉnh lại nữa.
Đã có người ở Lạc thành đến xử lý chuyện ở trấn Ngô Đồng, Lục Hàn Tình dặn dò một chút, đoàn người liền tiếp tục lên đường.
Chính là một đường này, Tào Tử Tĩnh cùng hai người Kha Mạo Khiêm lại an phận hơn rất nhiều. Cũng không biết có phải là do chuyện ở trấn Ngô Đồng kích thích hay không.
Đối với An Á Phi mà nói, đây không thể là chuyện tốt hơn. Khó có được thanh tĩnh.
Bởi vì quân đội đã đi trước, nên một đường này của nhóm người bọn họ cũng coi như là thuận lợi.
Một đường đến thành Bình Giang, ven đường thấy không ít người dân chạy nạn quần áo tả tơi, mỗi người xanh xao vàng vọt, hai mắt mờ mịt, vẻ mặt đau buồn. Cảm xúc của nhóm An Á Phi quá lớn, mãi cho đến thành Bình Giang, sắc mặt của An Á Phi cùng mấy công tử cũng chưa tốt lên được.
Tào Tử Tĩnh, và hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm thì không cần nói, vốn sinh ra ở nhà đại phú đại quý, từ nhỏ được nuông chiều, tính tình tuy lớn, tính cách tuy rằng quái đản, nhưng mà, chưa từng thấy qua cảnh tượng thảm như vậy.
An Á Phi thì càng chưa từng gặp qua.
Ở hiện đại hắn cũng chỉ sống được mười mấy năm, ngoại trừ đến trường thì là ở trong nhà bếp, biết lòng người khó khăn, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy những vẻ mặt tuyệt vọng như thế này.
Trong TV hắn cũng từng nhìn thấy qua động đất thảm hại như thế này, nhưng dù sao cũng là cách một cái đồ điện, vẫn chưa tự mình nhìn thấy hiện trường, đương nhiên là không biết đến cảm xúc đau xót bi thảm này.
Mà hiện tại.
Hắn không biết tâm tình của mình là gì.
Tuy rằng sáng sớm liền biết thảm cảnh ở nơi này khi nạn lụt đi qua ở trong thư, nhưng mà, nghe nói như thế nào, cũng kém hơn là những rung động mà mình được tận mắt nhìn thấy.
Thành Bình Giang to như vậy, lại nhìn thấy chỗ trước mắt tiêu điều, đầu đường vốn nên náo nhiệt ồn ào hiện giờ chỉ có thể nhìn thấy một đám dân chạy nạn vẻ mặt đau buồn.
Toàn bộ cửa hàng đóng cửa, tuy rằng lũ lụt đã qua đi, nhưng mà tai họa do lũ lụt mang đến, lại còn đang tiếp tục.
An Á Phi tựa vào vách xe ngựa, khó nén chấn động trong lòng.
"An công tử, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát hay không, lập tức sẽ tìm được tiểu viện tạm thời nghỉ ngơi." Đông Viễn có chút lo lắng nói. Vẻ mặt hắn cũng không tốt, trong mắt cũng tràn ngập khổ sở.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ]Trọng sinh dị thế chi điền viên kí
AcakTác giả:Hoa Lạc Khuynh Ngữ Thể loại: đam mỹ, cổ trang, xuyên không, sinh tử, chủng điển văn, 1 x 1, HE. Editor: huyen thu Văn án:An Á Phi vừa thi đậu đại học xong, chưa kịp thực hiện mộng tưởng của bản thân, lại xuyên đến một thời không khác. Một th...