Chương 32: Rối rắm

195 9 0
                                    

Trở lại Lục phủ, An Á Phi đương nhiên không có đi phòng bếp, bởi vì hắn nhở tới một chuyện.

Bỏ lại Lục Hàn Tình đi trở về phía sau hắn, An Á Phi một mình đi vào trong viện, vào phòng đóng cửa lên giường.

Gần đây giống như là có chỗ nào không thích hợp.

Trong đầu tinh tế nghĩ đến một ít việc, bỗng nhiên, một người nào đó tiến vào trong đầu.

An Á Phi sửng sốt, đúng rồi, Là Lục Hàn Tình.

Gần đây, hắn giống như là gần gũi với người này rất nhiều. Nhưng mà, bắt đầu từ khi nào, hắn đã cải biến ước vọng ban đầu ở trong lòng từ khi nào?

An Á Phi cảm thấy, đầu óc hắn giờ phút này không đủ dùng.

Ở trên giường lăn lộn vài vòng, đang suy nghĩ cẩn thận mình có giao trái tim ra không.

Gần gũi với Lục Hàn Tình, hắn cũng không cho rằng đó là tình yêu, dù sao, thời gian hai người ở chung cũng mới hơn hai tháng, không thể gom thành một nhóm.

Trợn tròn mắt nhìn màu trắng ở trên màn giường, An Á Phi trừng mắt nhìn.

Mơ mơ màng màng suy nghĩ nửa ngày, An Á Phi cảm thấy, vẫn nên dựa theo ý tưởng trước kia mới tốt, dù sao, việc này quan hệ đến mặt sau của chính mình. Hắn cũng không muốn cho Lục Hàn Tình ảo tưởng.

Nghĩ nghĩ, đầu óc An Á Phi lại nghĩ tới một chuyện khác.

Lần trước sau khi ở trong này trở về, sau đó Lục Hàn Tình lại đến, thái độ đối với hắn cũng thay đổi rất nhiều. Tuy rằng cũng thường thường động kinh ở trước mặt mình, chính là, thái độ lại không giả dối giống như ban đầu làm cho hắn phản cảm, chân thật hơn rất nhiều.

Sách.

An Á Phi trở mình, nhắm mắt lại đem chính mình vùi vào gối đầu.

Nghĩ việc này thật là hao tổn tâm trí. Đợi trước hắn không nghĩ tới những thứ này, cho nên một lòng đắm chìm trong trù phòng, sự nghiệp trong nhà đã có ca ca quản lý.

Cha mẹ cũng nói mình đôi khi cũng có chút thiếu đầu óc.

"Đang ngủ?" Lục Hàn Tình đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn người hơn phân nửa người đang chìm trong chăn, hơi hơi híp đôi mắt.

Vừa rồi khi hắn tiến vào Phi nhi liếc mắt nhìn một cái, làm cho hắn cảm thấy thật kỳ quái. Bởi vậy sau khi dặn dò xong mọi việc, liền đi tới đây.

"Ngươi tiến vào làm gì?" An Á Phi nghiêng đầu, "Có biết gõ cửa không."

Lục Hàn Tình nhếch mày, "Phi nhi không nghe ta gõ cửa."

Haiz. An Á Phi bĩu môi, được rồi, vừa rồi đầu óc hắn như đi vào cõi thần tiên, có thể là không nghe thấy tiếng đập cửa. "Có việc?"

Lục Hàn Tình lắc đầu, "Là Phi nhi có việc."

An Á Phi cẩn thận nhìn hắn, nam nhân này, khí thế khi ở chung cùng hắn, thật không giống, nhu hòa hơn rất nhiều. "Ta dạo phố mệt mỏi mà thôi."

"Vậy Phi nhi nghỉ ngơi một lát đi." Lục Hàn Tình thâm sâu nhìn hắn một cái, liền xoay người đi ra ngoài.

An Á Phi nhìn thoáng qua cửa đã đóng, quay đầu chính mình càng vùi sâu vào gối đầu.

Phiền chết người.

Khi nào thì ngủ An Á Phi không biết, khi thức dậy, sắc trời bên ngoài đã đen, ánh trăng ngoài phòng cũng không có, chỉ có mấy cái lồng đèn bị gió thổi lay động ở dưới mái hiên.

Nghe thấy thanh âm trong phòng, Đông Viễn gõ gõ cửa, "An công tử tỉnh?"

"Ừ." An Á Phi đứng dậy sửa sang lại quần áo do ngủ bị nhăn, khi cửa mở ra, Đông Viễn đứng cung kính ở ngoài phòng, "Đông Viễn, giờ nào rồi."

"Hồi An công tử, giờ thìn."

Ngủ lâu như vậy? An Á Phi có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng mới ngủ có hai tiếng, không nghĩ tới ngủ đến bốn tiếng.

Thật đúng là xuân với thu thì thiếu ngủ còn hạ và đông thì ngủ gà ngủ gật.

Rõ ràng là giữa trưa mà còn ngủ lâu như vậy.

Đông Viễn nói: "An công tử muốn dùng cơm không?"

"Ừ, mang tới trong phòng đi." Dặn dò xong, An Á Phi xoay người cầm lấy một hỏa chiết tử ở trên bàn đem đèn đốt lên, trong phòng tối om thoáng chốc sáng ngời.

"Tỉnh?" Lục Hàn Tình từ trong văn kiện ngẩng đầu, nghe xong lời nói của Tây Nam, nói: "Kêu Đông Viễn mang cơm lên chưa?"

"Hồi thiếu gia, đã gọi." Tây Nam đứng ở bên bàn học, "Thiếu gia muốn dùng cơm luôn không?"

"Lát nữa đi, còn chút chuyện chưa xử lý xong." Ánh mắt Lục Hàn Tình thâm trầm.

Ăn xong cơm rồi, An Á Phi kêu Đông Viễn mang những thứ buổi chiều mang về cầm lại đây.

Nhìn thấy mấy gói to, An Á Phi tự hỏi có muốn xuống tay hay không.

Chính là nghĩ đến thịt nướng mĩ vị, còn có hương vị bánh ngọt, liền rất động tâm.

Kỳ thật, làm một chút hẳn là không có vấn đề gì.

An Á Phi cảm thấy trong lòng chính mình giờ phút này thực rối rắm, cùng lúc muốn dùng những thứ này làm ra đồ ăn ngon hơn, cùng lúc lại nghĩ vì vậy có hấp dẫn sự chú ý của Lục Hàn Tình hay không.

Tuy rằng hắn không biết là Lục Hàn Tình có phải vì trù nghệ của chính mình mà thích chính mình hay không, nhưng là, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

[Đam Mỹ]Trọng sinh dị thế chi điền viên kíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ