Lúc đó trời rất tối, đúng vậy, mọi thứ hỗn loạn và vô cùng mờ ảo, nhưng Joseph biết, hắn không nhầm. Chiếc ly rơi xuống mảnh vườn rộng rãi của dinh thự Zelle, đáng lẽ ra phải vỡ ngay sau khi hắn đáng rơi khoảng chừng một giây nhưng không...nó rơi vào một thứ gì đó...một người nào đó.
Hắn cố gắng nhìn xuống dưới khoảng không đen kịt. Bất cứ ai lang thang lén lút trong môi trường không ánh sáng như vậy có lẽ đều không tốt đẹp gì. Rõ là sau khi cái ly tuột khỏi tay, Joseph còn nghe thấy tiếng rên rất nhỏ, rồi ngay lập tức im bặt như thể đang cố bụm miệng lại. Mắt hắn nhìn không tốt trong bống tối, nhưng nhờ ánh lửa bập bùng đang lan dần lên tầng 2, hắn thấy một người phụ nữ. Cô ta mặc chiếc váy màu đỏ son với mặt nạ đen có đính lông vũ, cô ta là thành viên của bữa tiệc ! Trước khi hắn có thể làm thêm bất cứ điều gì, người phụ nữ ấy đã bỏ trốn vào màn đêm vô tận.
Joseph cố gắng miêu tả thật chi tiết cho Marie, tuy vậy, hành khách của bữa tiệc đã chạy gần hết, dù ngoài kia có nhiều lính canh thế nào thì cũng dễ dàng bỏ qua hai người có vẻ ngoài bình thường như vậy. Việc nữ hoàng lấy nơi này làm mồi nhử ngoài dự đoán của rất nhiều người nhưng không ai dám lên tiếng oán trách, nàng ta nổi tiếng thích gì làm nấy mà. Sơ suất nhỏ duy nhất là Marie không nghĩ bọn chúng dám cả gan trà trộn vào giới quý tộc. Có vẻ nàng thật sự không nên khinh thường bọn chúng nữa, dưới sức ép của hoàng gia, nhiều người đã phải chịu oan ức và mất mát mà không thể phản kháng. Và như thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, phản loạn cũng là chuyện tất yếu, ai mà biết chúng có bao nhiêu nguồn nhân lực cơ chứ.
Tuy vậy nàng ta không cam tâm, chỉ là thường dân và nô lệ thấp hèn mà đòi đè đầu cưỡi cổ chủ nhân sao. Theo như Marie được dạy dỗ từ nhỏ, quý tộc là chủ nô lệ là vật, mãi mãi chỉ có thể nằm dưới đất van xin ân sủng mà thôi. Dù nàng ta không hề muốn áp đặt cái suy nghĩ độc tài này lên tất cả mọi người nhưng nàng ta cũng không thể làm việc theo cảm tính được, xem ra, độc ác một chút cũng có cái lợi của nó, nàng ta sẽ không phải yếu lòng trước bất cứ thứ gì cả.
Khẽ liếc người còn đang trầm lặng suy nghĩ kia, Vera lùi về sau, phận sự của cô đến đây là hết. Tựa lưng vào khung cửa sổ mạ vàng, ngắm nhìn ánh trăng tuyệt ảo, nhẹ nhàng nghịch nghịch lọn tóc rủ xuống vai. Cô luôn không thích những bộ váy sang trọng bóng bẩy, mặc dù nó khiến cô xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn nhưng nếu không có người thật sự thưởng thức thì nó cũng chẳng đáng. Vera nhớ về một người, nhưng rất tiếc là người đó cũng đã thay đổi rồi...
Bá tước Matthew Zelle lập tức được điều tới, bên cạnh gã là người hầu gái tay cầm danh sách khách mời. Rà soát một lượt, cái tên lạ lập tức đập vào mắt Marie, bác sĩ Rorschach là ai...?
.
.
BẠN ĐANG ĐỌC
[CarlJos] Đợi
FanfictionCậu, một con người lạnh lùng, một alpha có tính chiếm hữu cao. Anh, là một con người dịu dàng nhưng nghiêm túc, là một omega khiến nhiều người khâm phục. Cậu và anh gặp nhau Nhưng ' Tại sao cậu lại làm thế với tôi' . . . . . 'Vì tôi muốn anh là của...