Chương 16.

120 18 2
                                    

"Ông chủ Vương hôm nay cũng rất rãnh rỗi, bình thường chẳng cách nào thấy được bóng dáng anh."

"Chẳng qua hôm nay tôi biết cảnh sát sẽ tới cho nên tôi mới gác lại hết mọi công việc của mình mà đợi anh đấy chứ."

Vương Nhất Bác nâng ly rượu lên ngang tầm mắt, mỉm cười rất gợi tình. Nụ cười của cậu rất được các quý cô ở đây yêu thích - cậu đương nhiên rất tự tin phô bày nó ra.

Nhưng đối với Tiêu Chiến thì dường như nó lại chẳng thể tác động tới chút nào.

"Ông chủ Vương không phải là có vấn đề về thần kinh đấy chứ? Sao lại nhìn tôi cười kì lạ như vậy?" Tiêu Chiến hoàn toàn không hề cố kỵ mà châm chọc cậu.

Trong bụng dù đang tức đến sôi cả máu nhưng cậu vẫn cố gắng lịch thiệp trưng ra nụ cười tươi tắn và không ngừng tán tỉnh Tiêu Chiến.

"Tôi cười như vậy vì ai, chẳng lẽ cảnh sát Tiêu không biết?

"Thật xin lỗi, mấy đồng nghiệp nữ trong tổ chúng tôi nếu không phải là đã có chồng thì chính là rất biết nhìn người. Chỉ sợ loại như cậu chẳng thế nào lọt vào mắt họ."

Vương Nhất Bác không cách nào giữ được nụ cười của mình được nữa. Miệng cậu cứ như cứng đơ ra.

[Đây là loại gì chứ? Nói như vậy mà cũng không hiểu? Anh ta không phải bị ngốc thì đúng là người không vừa tí nào.]

Vương Nhất Bác phẩy tay, ý bảo muốn làm gì thì làm đi, rồi tự mình tiến vào phòng VIP tiếp tục uống rượu. Lần nào cũng vậy, chỉ cần Tiêu Chiến nói khích một chút cậu lại không có hứng thú để nói tiếp liền bỏ đi, cũng chính vì thế cậu chẳng bao giờ có thể nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Chiến nhìn cậu rời đi.

[Vương Nhất Bác... là cậu hay là tôi ngốc đây chứ...] Tiêu Chiến thở dài thất vọng.

Nếu có trách, chỉ có thể trách Tiêu Chiến quá mập mờ, lại không biết giao tiếp với người mình thích như thế nào. Nếu có trách, chỉ có thể trách Vương Nhất Bác là người không biết đoán ý, lại vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Nếu có trách, chỉ có thể trách hai người thiếu chút may mắn để có thể nhìn thấy bản chất thật của nhau...

..........

Quách Thừa ở trong phòng bác sĩ, rất chăm chú lắng nghe những điều mà bác sĩ nói.

"Ngài Quách, cậu Aidou tuy bị thương không nặng, nhưng lại có khá nhiều vết thương. Hiện tại nên hạn chế những vận động mạnh, tốt nhất là để tự nhiên hồi phục lại từ từ, không nên quá thúc ép."

"Bác sĩ, không có di chứng gì chứ?"

"Cậu ấy bị hành hung, ít nhiều cũng tổn thương về tâm lí. Tuy hiện tại chưa có biểu hiện rõ ràng, nhưng tốt nhất là ngài dành thời gian quan sát cậu ấy một chút."

Quách Thừa rời khỏi phòng bác sĩ thì liền lập tức trở về bên Trịnh Phồn Tinh. Hắn thật không đành lòng để cậu cô đơn như thế này. Hắn cũng có công việc, không cách nào luôn ở bên cậu được. Hắn cũng đã nghĩ tới biện pháp đưa cậu về nhà, thuê vài hộ lý chăm sóc cậu, hắn sẽ mang công việc ở công ty về nhà mình. Quách Thừa thấy chỉ có cách đó vừa cho hắn cơ hội chăm sóc Trịnh Phồn Tinh, vừa quản lí công ty.

[Cheng Xing ver] {Thừa Tinh} NGOẠI TÌNH. - Quách Thừa - Trịnh Phồn TinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ