Chương 5

113 23 7
                                    

Tình huống thứ nhất chính là sau khi mở mắt ra bản thân đã bị bỏ lại nói đồng hoang như thế sẽ rất khó tìm y. Lúc từ vực thẳm bò lên rất khó khăn mới tìm được người ai biết y lại trốn ở ngõ ngách nào nữa, tình huống thứ hai chính là tỉnh dậy thì đã nằm trong quan tài bị chôn từ đời nào, tình huống cuối cùng cũng là tình huống xấu nhất đó là cả có cơ hội tỉnh lại cũng không có. Nhưng không ngờ vừa mở mắt, lại thấy đang nằm bên cạnh Hiểu Tình Trần y nghiêng mặt toát ra hơi lạnh.

Tiết Dương không nhúc nhích muốn nằm như thế thêm chút nữa, mà y cũng im lìm như pho tượng như được điều khắc đẹp đẽ. Tiết Dương cau mày đưa tay ra bỗng căng thẳng, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ:"Người chưa chết à?"

Lúc nãy Tiết Dương thấy y rất kỳ lạ, giờ càng thấy lạ hơn, với tính cách của y sẽ không hỏi một câu như thế:"Ta con sống thọ lắm, chưa đòi hết tiền ta sẽ không chết."

"Còn khoẻ như thế thì ngồi dậy đi." Hiện giờ Tiết Dương đang nằm trên chân y.

"Ta không thích ngồi dậy, ta thích nằm ở đây đấy thì sao nào, ngươi là con nợ của ta đấy ai cho ngươi quyền ý kiến hả?"

Hiểu Tinh Trần thở dài đổi chủ đề:"Ngươi nôn rất nhiều máu."

Tiết Dương đột nhiên nhớ đến ngày đó từng dòng máu nhuộm đỏ lá khô nhìn từ xa như một mảng lá phong lớn cảm giác từng tấc từng tấc sinh mệnh mình mất đi, muốn đứng lên nhưng không còn sức lực, đã mấy năm rồi lại cảm nhận được lần nữa bản thân chỉ là một cái xác tàn, hắn chưa từng có ý định chết đi bởi chưa từng sống thì nghĩ đến cái chết làm gì? tưởng chừng đến Nghĩa Thành có thể sống lại nhưng mà...

Sau khi rời vùng đất hoang đó hắn cũng sức tàn lực kiệt, nhìn đâu cũng thấy mệt mỏi.

"Máu gì?" dù sao y cũng không nhìn thấy chắc là đứa bé nói lại:"Ta tưởng xung quanh bị đổ thuốc nhuộm."

Hiểu Tinh Trần cau mày: "Đừng nói bừa, ai lại lên núi nhuộm vải chứ?"

"Trên đời này có chuyện gì mà không thể chứ?"

"Ngươi vẫn không bỏ cái tật này, thôi đi ta không muốn nói với ngươi nữa."

"Được rồi đừng giận, chỉ là vết thương cũ mà thôi."

"Vết thương cũ?" Lại nhớ cách đây không lâu có người bị mình đánh rơi xuống vách núi:"Ngươi ngồi dậy đã..."

"Không..."

"Ta đi nấu đồ ăn."

Cái này thì được, hắn cũng đang đói, ngồi dậy tựa vách đá lành lạnh, Tiết Dương sinh mệnh của hắn đã bị bóp vụn, lẫn vào gió hoang vắng, trong buổi hoàng hôn đỏ ối lặng lẽ không ai hay.

Hắn cho rằng bản thân mình cứ thế, âm thầm ở bên y nhưng mà ngày hôm đó cơn mưa lớn dữ dội tiếng chim ướt mưa đâu đó bỗng kêu một tiếng rồi nhỏ dần, rừng anh đào phía sau bị mưa vùi dập không còn sắc đỏ như cháy hừng hực của mọi ngày nữa có một người gọi tên hắn rồi chìm dần xuống hồ. Hàng lông mày đen như mực, đôi mắt nhắm nghiền, sống mũi cao, đôi môi mỏng, tất cả từ từ chìm xuống nước, mặt nước dập dềnh một chút rồi trở lại phẳng lặng.

[Tiết Hiểu] Hoàng Hôn Nơi Thành HoangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ