Chap 6

140 13 0
                                    


- vâng, thôi con mệt rồi. Con muốn lên phòng nghỉ ngơi, trưa nay con không ăn cơm đâu...

Con bé nói rồi bỏ một mạch lên phòng mặc cho Yoongi ngồi ở ghế gọi nó.

- Con ngồi xuống đây, bố còn chưa nói hết..

Con bé chưa từng bướng bỉnh như thế, chưa từng nghe tiếng bố gọi mà không thèm trả lời. Nó không muốn như thế, nhưng bây giờ nó cảm thấy rất tổn thương, trong lòng nó bắt đầu có suy nghĩ bố nó không muốn cho nó được ở gần mẹ.

Con bé lên phòng đóng chặt cửa rồi khóc, nó cứ thế khóc. Yoongi ở bên ngoài nghe tiếng khóc nức nở của con thì lòng đau như cắt. Trong đầu anh ta chợt nảy ra một suy nghĩ.

Anh phân vân lắm Không biết có nên làm điều đó hay không, nhưng cứ ở ngoài Nghe thấy tiếng con khóc như thế thì cuối cùng anh cũng đã đưa ra quyết định.

Yoongi tìm đến nhà của Wendy, bé Bông là con gái của anh nên anh hiểu được tính cách của nó, nếu như nó không được gặp người mà nói coi là mẹ thì chắc chắn nó sẽ bỏ ăn bỏ uống dài dài.

Đứng chần chừ ở trước cổng một lát anh Cuối cùng Yoongi cũng quyết tâm bấm chuông, may mắn thay người ra mở cửa lại chính là Wendy.

Vừa nhìn thấy Yoongi Wendy cảm thấy khá Kinh ngạc.

- Anh đến đây làm gì?

- Nếu không có chuyện tôi cũng không bước chân tới nơi này đâu.

- Thái độ gì đây?

- Tôi đến đây là có chuyện. Bây giờ tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Tôi muốn cô tới làm gia sư cho con gái tôi, nhưng là trong vai trò của mẹ con bé.

- Cái gì (Wendy trợn mắt nhìn) Anh bị điên à. Có biết như thế là lừa dối con nít không?

- 20 triệu một tháng( thái độ vô cùng dửng dưng, vô cùng thản nhiên) được thì ngay ngày mai tới làm việc.

Wendy ngạc nhiên bởi mức lương mà anh ta đưa ra.

- Đùa à? Lương Giám đốc có khi cũng không tới bằng đó, anh định lừa ai?

Yoongi ung dung xỏ tay vào túi quần liếc Wendy một cái.

- cô nên biết ơn vì mẹ cô sinh ra cô có gương mặt giống người vợ tồi tệ của tôi đi. Nhìn mặt cô tôi thực sự không thể nào ưa nổi, nhưng bởi vì con gái tôi cho nên tôi muốn làm như thế.

Anh ta nghĩ mình là ai mà lại dám xúc phạm đến cô như vậy? Lại còn dám nhắc đến người mẹ đã mất của cô. Loại đàn ông như anh ta thực sự không đánh được người khác tôn trọng.

Wendy đi về nhà mà không có ý định tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa. Với mức lương cao ngất ngưởng như thế thì anh ta chắc chắn sẽ đầy đọa cô đến sống không nổi mà chết cũng không xong mất...

- Cô đứng lại đó...

- Không( vừa trả lời vừa quay lưng đi tiếp) Ngoại trừ bố tôi ra thì không có ai có quyền ra lệnh cho tôi...

Yoongi kéo tay Wendy lại rồi đặt vào tay cô một cái card visit.

- thay đổi suy nghĩ thì gọi điện cho tôi( không quên lườm Wendy thêm một cái) cái tôi của cô có thể lớn nhưng không mài nó ra mà ăn được đâu.

anh ta nhìn vào trong nhà của Wendy với ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.

- Nếu làm cho tôi thì chỉ sau 1, 2 năm là cô có thể xây được cái nhà tử tế rồi. Nghe cô nói chuyện thì cô có vẻ rất yêu thương gia đình mình nhỉ?

Chỉ mấy lời nói đó của anh ta thôi là Wendy đã hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói đầy sự chế giễu của anh ta như thế. Tổn thương và tự ái, nó chính là cái cảm giác mà Wendy phải chịu lúc đó.

Cô đi vào nhà lập tức đóng cổng, Wendy không chạy theo cũng không cố gắng năn nỉ. Người khôn chắc chắn sẽ chọn đến làm cho anh, còn kẻ ngu thì cho dù có cố gắng tìm đến anh cũng tuyệt đối không nhận...

Yoongi nở nụ cười mãn nguyện rồi đi về nhà, Wendy sau khi vào trong thì tâm trạng vô cùng buồn bã.

- ai vậy con( bố Lan vừa uống nước chè vừa nhìn cô chăm chú) Sao nhìn con buồn thế?

- Con không sao đâu bố, người ta hỏi đường thôi bố à.

- vậy à, mà công việc của con thế nào rồi.

Wendy nghe bố nhắc tới công việc thì giật mình.

- à, công việc của con vẫn tốt bố ạ. Bố không cần phải lo lắng cho con đâu...

- Ừ vậy thì tốt rồi...

Cô ơi, lấy bố cháu không? (Wenga) Chuyển VerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ